Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 617: Lấy Đạo Của Người Trả Lại Cho Người

Một phút sau, việc điều chỉnh đội ngũ đã hoàn tất.
Trần Phong quay đầu nhìn về phía trước.
Thỉnh thoảng vẫn có những chiến cơ chuồn chuồn và bọ 8 chân mới bay ra khỏi cái kén.
Rõ ràng, lực lượng binh chủng khổng lồ như thế này đối với mắt kép vốn chẳng đáng 1 đồng, thậm chí có thể nhanh chóng tái tạo được một số lượng rất lớn.
"Không thể trì hoãn thêm nữa, hiện tại chúng ta đang phải đối mặt với tình huống xưa nay chưa từng thấy. Tôi cũng không biết chiến hạm hình cầu trốn trong cái kén đó đang làm gì, nhưng chắc chắn sẽ không phải là thứ chúng ta hy vọng nhìn thấy."
Hít sâu một hơi, Trần Phong bắt đầu ra lệnh.
"Chúng ta chỉ có một lựa chọn, 'lấy đạo của người trả lại cho người'. Tất cả đội viên đặc chiến nghe lệnh!"
"Có!"
"Khóa quyền hạn kích nổ của bom hạt vượt!"
"Đã khóa xong!"
"Tôi đếm đến ba, sau đó phân tán và tiến lên. Mục tiêu của hành động là chia nhau tập hợp ở bốn vị trí này."
Bốn điểm được đánh dấu trên chiếc kén của chiến hạm hình cầu, thông qua hệ thống hỗ trợ chiến đấu của 10.000 đội viên đặc công này.
Bốn điểm này không phải do Trần Phong lựa chọn ngẫu nhiên, mà là bởi vì hầu hết các chiến cơ chuồn chuồn và bọ 8 chân mới đều đi ra từ các vị trí này.
Trần Phong cũng không biết điểm yếu nằm ở đâu, bèn dứt khoát xem 4 chỗ này là điểm yếu.
"Mỗi điểm sẽ có 2500 người, sau đó cho nổ bom, không tới đích thì không được nổ. Thà chết nửa chừng. Tôi không giới hạn mỗi điểm nổ phải có bao nhiêu người. Tóm lại, càng nhiều càng tốt. Tôi cũng không có giới hạn về số lượng người có thể trở về, nhưng càng nhiều càng tốt. Rõ chưa?"
"Rõ!"
"Ba... hai... một! Tiến lên!"
Theo mệnh lệnh của Trần Phong.
Bao gồm hắn, Lâm Bố, Marrech, O'Brian, Diệp Lộ Minh, Bàng Đức, đội đặc công 10.000 người đều kéo căng động lực hướng về phía trước, vọt tiến lên.
Mặc dù năng lực chiến đấu của hình thái ẩn nấp của chiến hoàn Ngân Hà giảm mạnh, nhưng tốc độ di chuyển lại nhanh hơn.
Cùng lúc đó, Đường Thiên Tâm cũng phát ra mệnh lệnh mới cho toàn quân.
"Toàn quân xung phong! Cự pháo tinh không tiếp tục khai hỏa! Điều động tất cả các máy bay không người lái tự nổ! Điều động tất cả các chiến cơ trí năng! Pháo trường điện từ không gian sẵn sàng phóng đạn nổ sóng lớn! Quân đoàn chiến hạm bông tuyết thứ nhất thứ 2 ... thứ 8 tiếp tục bắn đạn thật, kéo dài khai hỏa, cho đến khi sạch đạn!
Thu hẹp khoảng cách! Tiếp tục trấn áp! Không ngại thương vong! Tiếp tục ép sát!"
Vũ khí thông thường vẫn không hề xi nhê với cái kén trắng khổng lồ này. Cự pháo hằng tinh vẫn chưa được sạc đầy, cho nên, cô nàng chỉ có thể đặt hy vọng vào bom hạt vượt và bom lỗ đen.
Vì vậy, cho dù bọn họ phải liều mạng và chịu tổn thất lớn, binh lực chủ chiến cũng phải yểm hộ cho đám người Trần Phong được chu toàn.
Cô nàng cũng muốn đánh cược một lần.
Cô muốn cược rằng hiệu suất hấp thụ năng lượng của cái kén trắng khổng lồ này có giới hạn.
Cược rằng hỏa lực thông thường di chuyển toàn lực có thể nghiền nát giới hạn sức chịu đựng của năng lực đóng băng không gian của đám râu dài, tạo điều kiện tốt nhất cho đám người Trần Phong kích nổ bom.
"Đầu to, đừng để tôi phải thất vọng đấy."
Đang bay nửa đường, Trần Phong đột nhiên truyền âm với Lâm Bu.
Hiện tại, Lâm Bố đã biết mình cái biệt danh đầu to này là do đâu mà có, làm sao có thể bày ra sắc mặt tốt cho được: "Quản tốt cái mạng của chính mình đi."
"Chậc chậc, trước kia anh thực thà chất phác là thế, bảo anh đi hướng đông, anh nào dám đi hướng tây."
"Câm miệng. Hôm nay, tôi chém giết được nhiều hơn anh đấy."
Trần Phong cười cười: "Như vậy thì có ích lợi gì? Chỉ cần anh có thể sống sót sau khi ném bom lỗ đen, thì anh mới là người cười cuối cùng."
Lâm Bố không phản bác nữa.
Anh ta biết những gì Trần Phong nói đều là sự thật.
"Độ thức tỉnh của anh bây giờ là 38,91%, phải không?"
Lâm Bố khéo léo tránh một sợi râu dài vừa càn quét tới, hỏi.
Trần Phong cũng khéo léo tránh né không kém: "Ừm."
"Anh có cơ hội đạt được 40% không?"
"Hỏi cái này làm gì?"
"Tôi muốn biết nhân loại có bao nhiêu tiềm lực sau 40%. Cho nên, anh đừng có chết trước đấy."
"Đừng lo, xưa nay tôi luôn là người chết sau cùng đấy."
Ngày càng có nhiều sợi râu dài tràn ra ở phía trước.
May mắn thay, Phồn Tinh đã phân tích ra rằng ảnh hưởng của những sợi râu dài này chỉ nằm trong bán kính 10km, nếu không thì sẽ không có cách nào để tránh được.
Cả hai ngừng nói chuyện, bắt đầu dốc toàn lực để né tránh.
Ánh mắt của Trần Phong ngưng tụ về phía trước, các công năng của hệ thống phân tích chiến trường trước mắt đều chạy đến cực điểm.
Mặc dù sợi râu dài rất nhiều, nhưng hắn vẫn ở cách lớp ngoài của cái kén trắng khổng lồ gần 10.000 km, không bị kẹt trong vòng vây kín mít đó, từ đầu đến cuối vẫn luôn có những kẽ hở để hắn lách qua.
Công suất của động cơ khúc dẫn kiểu mới đã được chạy đến mức cực hạn, cường độ ra lệnh bằng sóng não của hắn cũng đã đạt đến cực điểm.
Hình ảnh quen thuộc lại hiện ra.
Giống như khi hắn xuyên qua các kẽ hở từ những đợt trùng kích của bom hạt vượt năm đó, hắn lần lượt đổi hướng, lao về phía trước, khi thì tiến lên, khi thì lùi lại, đôi khi lại di chuyển ngang sang 2 bên.
Khoảng cách liên tục bị hắn kéo lại gần.
Trong đội công kích điểm A, một mình Trần Phong đi đầu, thu hút nhiều sợi râu dài càn quét đến nhất, giảm đi áp lực rất nhiều cho những đội viên đặc chiến khác ở phía sau.
Đối với điểm B, O'Brien chính là mũi nhọn.
Điểm C là Marech.
Điểm D là một con đao sắc bén khác, Lâm Bố.
Xa hơn phía sau, hỏa lực của vệ binh nhân loại vẫn đang điên cuồng áp chế, cung cấp hỏa lực yểm trợ cho đội đặc chiến xung kích.
Chiến tranh lại một lần nữa tiến vào giai đoạn gay cấn, khốc liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận