Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 562: Thế Giới Song Song

Vu Mộng Anh sững sờ vài giây, nhưng không lùi bước, nói như thể chém đinh chặt sắt: "Tôi có phán đoán của tôi, không cần phải giải thích cho bất kỳ ai cả. Anh tin cũng được, không tin cũng được. Người khác tin cũng được, không tin cũng được, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi chỉ là một người kể chuyện, tôi trung thành với câu chuyện của mình, ngay cả khi tôi trở thành tội thiên cổ, thì có làm sao?"
Trần Phong bỗng nhiên mỉm cười, thấp giọng nói, tiến lại gần hơn: "Cho nên, tôi biết chắc cô nhất định phải có nguồn tin tức xác thực."
Vu Mộng Anh cảm thấy khó chịu, lùi lại một bước.
Cô hơi khó xử.
Nếu Trần Phong thực sự chỉ là một thượng úy bình thường, cô đã gọn gàng nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Nhưng, Trần Phong lại là mục tiêu của kế hoạch chiến thần, theo một ý nghĩa nào đó, giao tiếp của cô với Trần Phong là một nhiệm vụ chính trị.
Vu đại sư không biết phải làm gì.
Bản thân cô không thích hợp tác với Chính phủ Trái Đất, nhưng cô cũng không phản đối kế hoạch chiến thần, dù sao thì đây cũng là kết tinh trí tuệ tối cao của nhân loại.
Chí ít thì cô không thể gây trở ngại trong chuyện này.
Nhưng vào lúc này, Vu Mộng Anh cuối cùng cũng nhận được lời nhắc.
"Nói cho anh ta biết tình huống thực tế của cô đi. Trải qua tính toán đo lường, xác suất có tác dụng tích cực là cao hơn 90%."
Sau khi nhận được ủy quyền, Vu Mộng Anh mới buông lỏng được một chút: "Được rồi, nếu anh đã muốn biết, tôi sẽ nói cho anh biết."
"Xin rửa tai lắng nghe."
Vu Mộng Anh cân nhắc ngôn từ một chút: "Trần Phong, anh có biết thời cổ đại có một lời giải thích mê tín gọi là tổ tiên báo mộng không?"
Trần Phong: "Hmmm..."
Bỗng nhiên hắn muốn chửi thề.
Đang là thế kỷ 31, cô lại nói với tôi về tổ tiên báo mộng?
Sao cô không đi khiêu đại thần (điệu múa gọi thần) chiêu hồn luôn đi?
"Tôi biết anh không tin, nhưng đây chính là sự thật."
Trần Phong nuốt nước miếng: "Nhà hiền triết nói với cô trong mộng?"
Vu Mộng Anh lắc đầu, "Không phải. Tôi chỉ có cảm giác đang lang thang trong cõi u minh, kẻ xâm lăng nhất định là nền văn minh mắt kép. Cảm giác này rất thuyết phục, cực kỳ xác thực, nhưng đừng hỏi tôi về lý do tại sao, tôi không biết, không thể trả lời cho anh được."
Trần Phong trầm tư một lát: "Trí tuệ vũ trụ?"
"Gì?"
"Quên đi, cô không hiểu cũng không sao. Tôi tự mình biết là được. Tôi cần ngẫm lại một chút, cám ơn cô."
Nói xong, Trần Phong lại đi tới bên cạnh, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống.
"Lão sư, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Trợ lý của Vu Mộng Anh chồm tới hỏi.
Vu Mộng Anh nói: "Đừng quấy rầy anh ta, mang cho anh ta một tách cà phê."
"Cà phê gì?"
"Cappuccino đi."
Vu Mộng Anh đã truyền cho Trần Phong rất nhiều gợi ý.
Trí tuệ vũ trụ vốn là một mánh khóe mà hắn đã chơi thấu, nhưng không ngờ lần này lại có người chơi hay hơn.
Mặc dù Vu Mộng Anh không thể phán định được chính xác 100% rằng thân phận kẻ thù của vệ binh là nền văn minh mắt kép, nhưng đã làm tăng đáng kể sức nặng của nền văn minh mắt kép giữa những kẻ địch giả tưởng.
Cô đã làm một công việc tuyệt vời.
Tất nhiên, người khác có thể thành công, thì không có lý do gì khiến kỳ thủ cấp tông sư như hắn không thể chơi tốt.
Uống xong một hớp cà phê, Trần Phong chậm rãi đứng lên: "Vu lão sư, quả thực không dám giấu, thứ cảm giác mà vừa rồi cô bảo là giống như trong cõi u minh ấy, tôi cũng có."
Vu Mộng Anh nhướng mày: "Có ý gì?"
Trần Phong cười cười, chỉ vào mặt của hắn: "Cô sẽ không cho rằng tôi giống ma quỷ chứ?"
Vu Mộng Anh: "Có ý gì? Tôi biết tướng mạo của anh cực kỳ giống với nhà hiền triết Trần Phong..."
Thực ra, cô còn muốn nói rằng cô biết rằng dựa trên sinh học, thì hắn và nhà hiền triết Trần Phong là cùng 1 người, nhưng cô nhịn không nói.
Trần Phong giang hai tay:
"Tôi gọi là thứ cảm giác mà cô vừa nói, là trí tuệ vũ trụ. Tôi coi vũ trụ là sinh mệnh, nó cũng có ý thức riêng của nó. Ý thức của nó có thể là một cá thể độc lập, hoặc cũng có thể là tập hợp của ý thức tập thể. Nói không chừng, nhà hiền triết Trần Phong của chúng ta cũng đã trở thành một phần của trí tuệ vũ trụ.
Ông ấy đã tiết lộ nền văn minh mắt kép cho cô và cả cho tôi. Tôi có thể nói rõ với cô rằng, suy đoán của cô căn bản là chính xác. Nhưng vẫn chưa đủ chính xác. Câu chuyện mà tôi được biết từ miệng của hiền nhân Trần Phong còn chi tiết hơn câu chuyện của cô rất nhiều, cũng tuyệt vọng hơn rất nhiều. Cho nên, tôi mới không có cảm xúc mạnh mẽ gì đối với câu chuyện mà cô kể."
Vu Mộng Anh hít vào một hơi lạnh.
"Cô đã xem" Phong Lôi "chưa?"
Trần Phong lại hỏi.
"Xem rồi."
"Câu chuyện trong "Phong Lôi", căn bản là chính xác."
"Cái gì?!" Vu Mộng Anh giật nảy mình: "Đừng có nói hươu nói vượn! Tôi thừa nhận "Phong Lôi "là một cuốn sách hay, nhưng tôi chỉ tán thành giá trị nghệ thuật của cuốn sách này, chứ tôi không tán thành hình tượng Trần Phong mà tác giả đã khắc họa!"
Trần Phong đã sớm lường trước được phản ứng của Vu Mộng Anh.
Xét theo một khía cạnh nào đó, cuốn "Phong Lôi" đích thực là đang "làm xấu" hình tượng của hắn.
Thế giới đều coi nhà hiền triết Trần Phong giống như một vị thánh nhân, cũng trở thành đỉnh cao trí tuệ không thể vượt qua của nhân loại xưa nay.
Nhưng nếu nói cống hiến vĩ đại của hắn chính là thứ mà hắn “đánh cắp” từ trong mộng cảnh, thì dù điều này không làm tổn hại đến thành quả của hắn, cũng không thể phủ nhận công sức của hắn, nhưng tài hoa của hắn sẽ trượt từ thần thánh xuống thành người thường, không còn ở đỉnh cao chót vót kia nữa, mà trở nên gần gũi với dân chúng hơn.
Nhưng, hầu hết mọi người trên thế giới đều không thể chấp nhận được điều này.
Tất nhiên, nghiên cứu của Vu Mộng Anh về "Nguy Cơ Kẻ Mắt Kép'' sâu sắc như vậy, thì ắt hẳn cô ấy là một fan bại não... à, là fan hâm mộ đáng tin.
Tức giận, là điều đương nhiên.
Trần Phong ấn tay xuống nói: "Đừng nóng, bởi thế nên tôi mới nói, tác giả quyển sách này chỉ biết một phần, và không biết được phần còn lại. Cô có bao giờ nghĩ tới cái gọi là mộng cảnh của nhà hiền triết Trần Phong không, kỳ thực, đây là thế giới song song 1000 năm sau?"
Vu Mộng Anh: "Hmm? Có ý gì?"
Trần Phong lại chơi mánh khóe, không thể để mình rơi vào khốn cảnh khi chứng minh thân phận của bản thân được.
Lần này, quan niệm của mọi người đều theo kiểu thâm căn cố đế như thế, lại không có chiến trường để hắn bày ra thao tác ưu việt, hắn thật sự lười chơi cái trò tư duy logic với thiên hạ, cái trò này có thể khiến hắn bị giày vò đến chết mất, hay là cứ nước chảy thành sông vậy.
"Cô thử nghĩ mà xem, nếu kết hợp giữa "Phong Lôi" và phim, trò chơi "Nguy Cơ Kẻ Mắt Kép" thì 3 thứ này chẳng phải đều hòa quyện với nhau hay sao? Cô nghĩ logic của câu chuyện này có logic hay không?"
Vu Mộng Anh suy nghĩ hồi lâu, "Ý của anh là, nhà hiền triết không phải nằm mơ, mà là thực sự trải qua thế giới song song của tương lai, thu nhặt những tri thức kia, rồi quay trở về bổ sung ở thế kỷ 21? Hơn nữa, nhà hiền triết thực sự đã trải qua ngày tận thế diệt vong? Hơn nữa, theo những gì "Phong Lôi" đề cập thì đã trải qua những 5 lần?"
Trần Phong mỉm cười, đáp: "Cô hiểu đúng rồi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận