Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 475: Không Giống Nhau

Trần Phong hít sâu một hơi, lại hỏi thêm một câu: "Là chính bản thân cô khát vọng có thể hoàn thành nó, hay là vì tôi nên mới hoàn thành nó?"
Hắn hy vọng chính là đáp án thứ nhất, vì như thế hắn sẽ không còn băn khoăn gì nữa.
Chung Lôi do dự vài giây: "Mỗi thứ một nửa."
Trần Phong: "Hả?"
"Vốn dĩ tôi không khát vọng nhiều như vậy, tôi vẫn luôn ngây thơ và tin chắc rằng mình có thể làm được, hơn nữa, còn dự định cả đời làm việc tùy theo cảm tính như vậy. Nếu thành công thì coi như tôi không sống uổng, nếu không thành công thì cũng là do tôi đáng đời. Nhưng anh lại dạy cho tôi rất nhiều thứ, anh đã nghĩ ra phương thức sáng tạo với lối tư duy không hề gò bó, cứ như ngựa thần lướt gió tung mây, rồi lại để tôi hoàn thành nó. Cho nên, trong giấc mộng của tôi, anh và âm nhạc, mỗi thứ chiếm một nửa."
Trần Phong cứng đờ.
Tại sao đáp án của cô không theo kịch bản hả?
Cô đang muốn giết chết chứng OCD của tôi à?
Nhìn thấy dáng vẻ đắn đo đột ngột của Trần Phong, Chung Lôi lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Cô nàng băn khoăn không biết liệu có phải mình nói vậy là sai hay không, có lẽ cô nên nói dối, nói rằng tất cả là vì hắn?
Nhưng cô nàng lại không giỏi nói dối, cảm thấy chuyện dối trá gì đó rất khó chịu, cô không làm được.
Chung Lôi là một người cực kỳ đơn thuần, tính cách cũng cực kỳ ngay thẳng.
Vốn dĩ cô nàng chỉ biết yêu thích mỗi âm nhạc, trong mắt của cô không thể chứa đựng được thứ gì khác.
Lý do cô nàng thích âm nhạc chính là vì cô có một khát vọng vĩ đại.
Căn nguyên của khát vọng ấy rất ngây thơ, nhưng cũng vô cùng thực tế.
"Để lại một thứ gì đó cho thế giới này."
Vô cùng đơn giản, chỉ có mười chữ như thế.
Có một vài người treo 10 chữ này trước miệng, sau đó chỉ xem câu nói thản nhiên này trở thành một câu chuyện tiếu lâm trong cuộc sống thường ngày.
Một số người lại quán triệt 10 chữ này, thực hiện nó trong suốt cuộc đời, biến câu chuyện tiếu lâm trở thành thần thoại.
Chung Lôi là loại người thứ hai, không treo trước miệng, chỉ kiên trì làm theo.
Có ba lý do khiến Trần Phong có thể thu hút được Chung Lôi.
Lý do đầu tiên, "âm nhạc" của Trần Phong hoàn toàn đánh gục cô.
Trần Phong cũng cho rằng đây là một nguyên nhân, nhưng hắn không biết rằng đó không phải là nhân tố quyết định.
Để thu hút được Chung Lôi, kỳ thực, tài năng thôi là chưa đủ.
Ngay cả khi Trần Phong sao chép bài hát của chính cô nàng, 'đồng cảm' với những rung động của cô nàng, thì vẫn chưa đủ.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Có thể đứng vững top 100 trong ngàn năm ở lĩnh vực nghệ thuật không ai phục ai này, vốn là chuyện vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường, thậm chí, đây chính là một điều hết sức phi lý, nhưng, cô lại làm được.
Trong tuyến thời gian đầu tiên, cô debut với tư cách là một ca sĩ nhạc pop, dùng thân phận thấp bé của mình để chống đỡ dưới áp lực của Chu A, dựa vào bản lĩnh của chính mình để mạnh mẽ mở một con đường máu, lội ngược dòng như một nữ anh hùng.
Sau khi thành danh, cô nàng vẫn phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, nhưng vẫn luôn chống đỡ một mình, không chịu sự ràng buộc của bất kỳ thế lực nào, dù chỉ có một mình, cô nàng chưa bao giờ sợ hãi, cuối cùng đã đạt được thành tích như vậy, trở thành một thần tượng vượt mọi thời đại.
Sự bướng bỉnh trong tính cách của cô nàng có thể còn mãnh liệt hơn cả những gì Trần Phong tưởng tượng.
Bên trong xương tủy của cô nàng còn có một sự tự tin tuyệt đối vô cùng quỷ dị, cô sẽ không chịu thua trước bất cứ ai, kể cả Trần Phong.
Ngay cả khi cô ngưỡng mộ năng lực sáng tác của Trần Phong, thậm chí còn muốn bái sư, nhưng trong lòng vẫn luôn có suy nghĩ muốn đuổi kịp hoặc thậm chí là vượt qua cả hắn.
Cô nàng hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo, nhưng cô sẽ không làm theo một cách mù quáng, đây cũng là lý do khiến cô bỏ học ở nhạc viện.
Cô nàng sẽ không trầm mê trong những bài hát mà Trần Phong đã viết cho cô, vẫn theo đuổi linh cảm của riêng mình, không biết mệt mỏi.
Lý do thứ hai, chính là Trần Phong đã cứu mạng cô.
Lý do thứ ba mới là lý do quan trọng nhất.
Chung Lôi đã 'ngửi' thấy tinh thần trách nhiệm của Trần Phong, là một loại hơi thở của những người cùng chí hướng, hơn nữa, trình độ của hắn còn thâm sâu hơn cô rất nhiều.
Chung Lôi đã từng hỏi Trần Phong: "Tại sao anh luôn phải bận rộn và mệt mỏi như vậy, anh không muốn nghỉ ngơi hay sao?"
Lúc đó trong lòng cô nàng đã có suy đoán, nhưng cô vẫn muốn chính miệng Trần Phong đưa ra một đáp án xác thực.
Hiện tại, Trần Phong vẫn chưa hề lên tiếng, Chung Lôi đã đợi một lúc lâu, nghiêng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm hắn.
"Này... Nếu anh không hài lòng với những gì tôi vừa nói, tôi có thể đổi thành một câu khác... Ví như... Tất cả đều là vì anh..."
Trần Phong che mặt: "Tuyệt đối đừng như vậy."
Thật khủng khiếp.
Hắn lại nghĩ về nó, không còn cách nào khác, cần phải tiêm một liều thật mạnh.
Trần Phong ngập ngừng nói: "Vậy nếu như tôi đổi ý, để cô ngừng việc sáng tác lại. Chỉ cần cô đồng ý điều này, chúng ta sẽ kết hôn ngay lập tức, thì cô sẽ làm thế nào?"
Chung Lôi sửng sốt: "Anh đang nói nhảm nhí gì vậy hả?"
"Không, tôi nói thật đấy. Bài hát này khó quá, tôi không muốn để cô phải lãng phí thời gian thanh xuân của mình một cách vô ích.”
Chung Lôi lại càng khó hiểu: "Nếu kết hôn rồi thì tôi vẫn có thể viết nó mà, hai thứ này nào có xung đột gì với nhau chứ."
Trần Phong lắc đầu: "Không giống, bài hát này không phải là tình ca, sau khi kết hôn, cuộc sống sẽ trở nên ngọt ngào béo ngậy, làm sao có thể viết ra một thứ khí thế như vậy được."
"Anh xem thường tôi?"
"Không có!"
"Vậy được rồi, tôi có thể giả vờ hứa với anh, sau đó kết hôn, lại âm thầm viết, rồi phát nó sau khi chúng ta chết. Như thế không phải là sẽ vẹn toàn cả đôi bên rồi hay sao?"
Trần Phong lại trừng lớn mắt.
Quả nhiên, mình đã đánh giá thấp cô ấy quá, đây mới thật sự là cô ấy, chẳng thành thật tí nào, một khi đã nổi tính bướng lên thì có 8 con trâu cũng kéo không nổi.
"Chuyện này..."
Hắn lặng lẽ suy nghĩ, hình như đây có thể xem là một giải pháp hoàn hảo.
Đúng lúc này, Chung Lôi ở bên cạnh đột nhiên thả tay ra, xoay người đè hai tay lên lan can bên hồ, khẽ nói: "Thật ra là, anh không thích tôi, phải không? Trước đó, anh dùng kết hôn làm điều kiện, chỉ là vì muốn bức tôi phải hoàn thành bài hát này, phải không? "
Trong lòng Trần Phong lộp bộp một tiếng, giật mình: "Tôi... Tôi..."
Giọng điệu của Chung Lôi nhuộm một chút phiền muộn: "Quả nhiên, anh xem thường tôi."
Trần Phong quay mặt sang chỗ khác, bỗng nhiên không biết phải đáp lại thế nào.
Chung Lôi lại nói: "Kỳ thực, một khi tôi đã muốn làm chuyện gì, thì chẳng cần phải ra điều kiện. Tôi chỉ hơi buồn. Anh nói rằng tôi sẽ không nói dối, chính anh cũng giống vậy. Thực tế, ngay từ đầu tôi đã biết rằng anh không thích tôi. Tình cảm mà có điều kiện, thì không phải là tình cảm chân thật."
"Thật....thật xin lỗi."
Hắn nói ra.
Quả nhiên, nói dối là một chuyện cực kỳ khó khăn.
"Ngay từ đầu, tôi đã biết rồi, nên anh không cần phải nói xin lỗi đâu. Trước đây, tính tình của tôi không phải là dạng có thể khiến người khác ưa mến, lúc đó anh không chán ghét tôi đã là tốt lắm rồi. À không đúng, ngay từ đầu anh đã chán ghét tôi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận