Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 714: Không Có Nếu Như

Rõ ràng tuổi của Trần Phong còn nhỏ hơn 2 tuổi so với một số người có mặt trong bữa tiệc, nhưng dù sao thì hắn cũng đã từng trải nhiều, nên khó tránh khỏi việc bình đạm hơn người thường một chút.
Tính theo giờ sinh thì đến hiện tại hắn đã gần 26 tuổi.
Lại sống thêm tổng cộng 8 năm của thế kỷ 31, so ra thì tuổi tâm lý của hắn cũng đã là 34.
Nhưng có một điều mà lúc này Trần Phong vẫn không thể chắc chắn.
Hắn không thể xác định được liệu cơ thể mình có lưu lại dấu vết thời gian trong quá trình tái tạo lại hay không.
Đừng nghĩ rằng vấn đề này không có gì to tát, vì thực sự nó khá quan trọng đối với Trần Phong.
Nếu trong quá trình tái tạo cơ thể của hắn có kế thừa cả tuổi tác, thì có nghĩa là hắn hiện tại thật sự đã 34 tuổi rồi, nhưng do cấp độ gen được tăng cường, tuổi thọ được kéo dài, cho nên trên mặt cũng không có dấu hiệu của sự lão hóa mà thôi.
Đây chắc chắn là một tin xấu.
Lần nào cũng vậy, hắn luôn chết vì tuổi già trong không gian vũ trụ, điều này chứng tỏ rằng hắn vẫn không thể thoát khỏi sự giới hạn của tuổi thọ.
Giả sử rằng mỗi lần xuyên qua, hắn vẫn chỉ có thể sống được 1 năm ở thế kỉ 31.
Thế thì, chờ cho đến tháng 6 năm 2025, tuổi thật của hắn sẽ là 34 + 12*5 = 94 tuổi.
Bây giờ, tuổi thọ lý thuyết của hắn đã hơn 200 tuổi, nên khi hắn ở độ tuổi 94 thì có thể xem là trung niên, nếu có thể bảo dưỡng và tập luyện tốt thì hắn sẽ không già đi.
Nhưng năm 2030 thì sao?
Rồi năm 2040 thì sao?
Nếu cứ phát triển theo cái loại kịch bản này, khi Chung Lôi 40 tuổi, chẳng nhẽ Trần Phong sẽ hơn 230 tuổi ư?
Cảnh tượng như thế, Trần Phong chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Huống hồ, khi chiến tranh tiến triển sâu hơn, nhân loại có thể chống đỡ với thời gian ngày càng lâu hơn. Trần Phong có thể không chỉ sống mỗi 1 năm trong thế kỷ 31, mà có thể là 2 năm, 3 năm hay 5 năm.
Điều này cũng có nghĩa là, có thể hắn sẽ không trụ nổi đến năm 2030 thì đã trở thành một người đàn ông 200 tuổi.
Trần Phong cảm thấy cực kỳ hoảng sợ về điều này, vì vậy hắn luôn cố tình bỏ qua vấn đề này.
Hắn chỉ thỉnh thoảng nghĩ về nó, rồi tự lẩm bẩm.
Dù sao thì nếu thực sự sẽ như vậy, thì hắn cũng chẳng có cách nào để thay đổi cả.
Có lẽ hắn chỉ có thể đặt cược vào việc độ thức tỉnh gen đột phá 50%, thì liệu sẽ có phát sinh một biến hóa kỳ diệu nào đó hay không.
Trần Phong đã có một bữa ăn vô cùng náo nhiệt tại nhà của Hồ lão đầu.
Trước khi đi, Hồ lão đầu vui vẻ vỗ vỗ bả vai của Trần Phong.
"Tiểu Trần, sau này nếu cảm thấy cô đơn, thì cứ đến đây với tôi. Có thể tôi còn có thể sống thêm vài năm nữa. Tôi có thể kể cho cậu rất nhiều chuyện về ông nội của cậu. Gia đình tôi khá đông, lúc nào cũng náo nhiệt, độ tuổi nào cũng có, bất kỳ ai cũng có thể nói chuyện với cậu cả. Còn khi một mình, thì hãy kiên cường lên đấy."
Trần Phong gật đầu, "Vâng."
"Tiếc nuối lớn nhất của ông nội cậu trong đời này chính là không thể để Trần gia khai chi tán diệp. Bây giờ cậu vừa giàu có lại quyền thế như vậy, đừng để ông ấy phải thất vọng đấy. Cố gắng chăm chỉ hơn nhé. Đừng có đặt tầm mắt cao quá, không khéo lại không tìm được người thích hợp, cảm thấy được thì cứ thử một chút xem sao, miễn sao cẩn thận không bị lừa là được rồi."
"Vâng."
Trần Phong ôm theo cái rương rời đi.
Tài xế chở hắn hôm nay là Paul, một người quen cũ, nhưng trong suốt quãng đường, Trần Phong ngồi ở hàng ghế sau lại giữ im lặng, không nói lời nào.
Paul nghĩ chắc hôm nay ông chủ có tâm trạng không tốt, nên cũng không dám chen lời.
Tâm trạng Trần Phong quả thực có chút mất mát.
Hai tay hắn ôm lấy chiếc rương, tựa người hẳn vào thành ghế sau, thỉnh thoảng ngón tay hắn lại bị cái gờ trên mép rương gỗ cũ kỹ cọ cọ, nhưng hắn không hề hay biết.
Trong đầu hắn lúc này có hai hình ảnh luân phiên hiện lên.
Một là cảnh tượng hiu quạnh khi hắn ở bên ông nội Trần Mặc lúc ông sắp qua đời, cảnh tượng còn lại chính là cảnh náo nhiệt của gia đình Hồ lão đầu.
Hắn lại nghĩ đến chuyện Trần Mặc đưa những tấm ảnh này cho Hồ lão đầu mang đi, sau đó lại đưa những cái quần len này cho Hồ lão đầu mang đi nốt.
Có một vài chuyện, nếu không nghĩ sâu hơn, thì sẽ không cảm nhận được gì cả.
Mặc dù Hồ lão đầu mô tả những điều này bằng những từ ngữ hết sức đơn giản và dễ hiểu, nhưng Trần Phong chỉ cần tưởng tượng thêm một chút, thì hắn có thể mơ hồ nếm trải được nỗi buồn chua xót khôn tả của ông nội khi ông phải cắt đứt với quá khứ.
Trần Phong hít một hơi thật sâu.
Hắn bỗng cảm thấy thật sự hâm mộ.
Có lẽ chính mình đã đấu tranh cho từng gia đình của nhân loại, nhưng bản thân lại không có lấy một gia đình nhỏ.
Càng nhìn xem sự náo nhiệt của 'tứ đại đồng đường' của người khác, hắn càng có thể hình dung ra sự cô đơn hiu quạnh của ông nội Trần Mặc khi kiên trì chờ đợi trong lẻ loi.
Sự kiên trì của người đời không giống nhau, nhưng hiệu quả thì lại như nhau.
Trần Phong không nghĩ sự kiên trì của mình khó hơn sự kiên trì của ông nội.
Hắn nhớ rằng Trần Mặc đã từng hỏi hắn đã có bé con hay chưa, bằng một giọng điệu có vẻ bình thường.
Khi hắn trả lời "chưa", sự mất mát trong mắt ông nội thực sự rất nồng đậm, nhưng ông nội đã nhanh chóng che giấu nó.
Trần Mặc là một người rất truyền thống, trong lòng của ông, hạnh phúc lớn nhất trên đời không phải là quyền cao chức trọng, cơm ngon áo đẹp, mà là con cháu đầy đàn.
Trần Mỗ cũng có một người bạn chí cốt như Lão Hủ, tuy rằng chưa bao giờ thuyết phục được nhưng trong lòng vẫn luôn buồn bực.
"Haizz."
Trần Phong khẽ thở dài.
Hắn có chút hối hận.
Khi mình còn là một người bình thường, tại sao mình không yêu đương sớm hơn một chút, rồi kết hôn rồi sinh con?
Có như thế, khi trở lại Ba Thục, mình mới có thể mang theo vợ con của mình, chỉ có như vậy, cuộc đời vỡ vụn của ông nội ít nhất có thể được viên mãn trong những giây phút cuối cùng.
Đáng tiếc là quá khứ thì không thể quay lại được.
Trần Phong không biết nếu như thực sự mọi chuyện sẽ như vậy, thì số mệnh của mình sẽ đi theo hướng nào.
Trong cuộc đời này làm gì có nếu như.
Những gì đã bỏ lỡ thì vĩnh viễn chính là đã bỏ lỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận