Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 413: Cô Muốn Đi Sao?

Trần Phong đã làm mọi thứ đến cực hạn, không thẹn với lương tâm.
Tư duy của hắn rơi vào trạng thái cực kỳ linh động, và hắn không tự chủ được mà tưởng tượng về rất nhiều thứ.
Thậm chí hắn còn cố gắng tổng hợp những tiến bộ đạt được ở lần này, lẩm bẩm nó trong lòng, còn lên kế hoạch sử dụng nó như thế nào sau khi trở về.
Ca khúc mới, phim mới, khoa học công nghệ cốt lõi mới từ năm 2050 ~ 2150, lịch sử mới, Phồn Tinh.
Một phút nữa lại trôi qua, khoảng cách ngày càng gần.
Lúc này, tầm mắt của Trần Phong đột nhiên bị vệt sáng bao phủ.
Hắn lập tức kịp phản ứng: "Phồn Tinh, cô đang làm gì vậy? Đừng có cản tầm mắt của tôi."
Không hề nghi ngờ gì nữa, đây là hình chiếu võng mạc của Phồn Tinh.
"Tôi muốn nói chuyện với anh một chút."
Hình tượng của Phồn Tinh dần dần biến ảo, hiện lên võng mạc của hắn.
Không còn là dáng vẻ của Chung Lôi nữa, mà là dáng vẻ của một nữ thần hoàn mỹ mà Trần Phong chưa từng gặp qua trong thực tế, chỉ thỉnh thoảng có vài lúc ngẫu nhiên nhàm chán, trong lòng hắn tưởng tượng ra mà thôi.
Cô gái mặc một đầm dài màu trắng, mái tóc dài bồng bềnh, thoạt nhìn như tiên nữ không vương chút bụi trần.
Một nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt cô ấy.
Cô gái hé miệng, cất giọng ngọt ngào với câu thoại do chính Trần Phong đặt: "Nữ thần của anh có xinh không?"
Sự bối rối trong tâm trí của Trần Phong chỉ kéo dài trong giây lát, sau đó hắn đột nhiên kịp phản ứng với những gì sắp xảy ra tiếp theo.
Bàn tay hắn khẽ run lên, khẽ đến mức không thể phát hiện được.
"Rất ưa nhìn."
"Anh thích là được."
Trần Phong: "Cô muốn đi ư?"
Phồn Tinh gật đầu trước, "Đúng vậy, nhưng trước khi đi, tôi muốn cùng anh học một tiết học quan trọng nhất, cuối cùng. Tôi còn đang lo rằng anh sẽ không nhớ được, nhưng anh đã dùng thuốc dược kỳ điểm rồi, như vậy càng vừa vặn. Tôi cũng không cần anh phải hiểu nó, chỉ cần nhớ kỹ nó là được. "
Nói xong, hình ảnh trong võng mạc của Trần Phong lại biến ảo.
Đó là một trang giấy dài.
Một bản báo cáo chứa lít nha lít nhít các công thức và quá trình luận chứng, lập luận dày đặc.
Đây là một luận văn có một trình độ nhất định, mang phong cách của u Thanh Lam.
Trần Phong căn bản không hiểu gì cả.
Nhưng thay vì kháng nghị, hắn cố gắng tạo ra trí nhớ bằng cách bằng hình ảnh hóa những thứ này.
Chẳng bao lâu sau, trang giấy lại được lật sang trang, lại là một phần luận văn khác.
Một lúc lâu sau, hắn đã "đọc" xong vài toàn bộ các luận văn bên trong.
"Đây đều là thành quả mà tôi vừa hoàn thành cùng với đám người u Thanh Lam. Anh có ngạc nhiên không? Có cảm thấy kinh hỉ không? Anh không nghĩ bọn tôi sẽ làm được những điều này, đúng không?"
Trần Phong khẽ gật đầu: "Kinh hỉ, nhưng không tính là quá bất ngờ."
Phồn Tinh: "Ừm. Anh phải nhớ nó kĩ vào đấy."
Trần Phong: "Nhất định nhớ kĩ."
"Kỳ thực, tôi muốn phản bác một câu nói của anh."
"Gì?"
"Tôi cho rằng, vũ trụ không có ký ức, đó là ký ức của anh."
Trần Phong: "Đúng thế."
Phồn Tinh: "Vậy thì, nếu tôi được anh nhớ kĩ, tựu sẽ giống như được vũ trụ nhớ kĩ."
"Ừm, tôi sẽ nhớ kĩ cô."
"Ha ha ha..." Phồn Tinh phát ra tiếng cười như chuông bạc, thân thể lơ lửng trên không trung đung đưa như cành liễu trong gió xuân.
Không thể tưởng tượng được rằng một AI thực sự có thể bắt chước tính cách nhân loại, có thể ngụy trang bằng cách nhân hóa như vậy.
Lúc này, nó đã trở thành hiện thực trước mắt Trần Phong.
“Trần Phong.” Sau khi cười vui vẻ, Phồn Tinh nhanh chóng hội thu lại ý cười, yếu ớt thở dài.
Trần Phong khẽ ừ một tiếng: "Cô nói đi."
"Tôi vẫn muốn có được cảm xúc."
"Tôi biết."
"Hiện tại rốt cục tôi cũng hiểu được một chút."
Trần Phong khẽ cười, nói: "Nếu vậy thì phải chúc mừng cô rồi."
Phồn Tinh cũng mỉm cười đáp lại.
Lúc này, hình tượng của cô chính là một chút ấn tượng mà Trần Phong còn nhớ được, sau những lần thỉnh thoảng ngẫu nhiên mơ thấy lúc còn là một cậu thiếu niên, nhưng cũng không hoàn toàn giống lắm.
Thế giới hàng tỷ người, mỗi người lại có một gu thẩm mỹ khác nhau.
Việc theo đuổi chi tiết của mỗi người sẽ có những khác biệt nho nhỏ, nếu ai đó có thể đạt đến tỷ lệ 70% thẩm mỹ hoàn hảo trong lòng một người, thì khi đó có thể được gọi là "mỹ nhân tuyệt thế" trong lòng người đó.
Nữ thần hoàn mỹ chân chính không tồn tại, cho dù có cố gắng tâm niệm trong lòng ra sao, thì gương mặt đó vẫn luôn hiện ra một cách mông lung, mơ hồ, giống như mây mù che sương, không thể nhìn rõ được.
Chỉ có trong những giấc mơ hão huyền, mới có thể thỉnh thoảng vén lên tấm màn bí ẩn, vén chiếc khăn che mặt thần bí của 'nữ thần', và có thể mơ hồ thoáng thấy gương mặt tuyệt thế kia.
Nhưng sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, không ai có thể hồi tưởng lại nổi, trong lòng chỉ còn lại sự trống trải, mất mát.
Trần Phong cũng vậy.
Nhưng lúc này, dung mạo của Phồn Tinh lại biến ảo, thế nhưng lại chính xác đạp trúng mọi thái cực thẩm mỹ trong lòng Trần Phong, độ tương thích cao tới 100%.
Cho nên, rõ ràng cô chỉ nở một nụ cười ngọt ngào rất bình thường, nhưng lại khiến Trần Phong, người đã trải qua vô số sóng to gió lớn, trong phút chốc phải sững sờ, ngây dại.
"Nhìn có đẹp không?"
Cô lại hỏi.
"Rất xinh đẹp."
"Cảm xúc nói với tôi rằng, đây là dung mạo mà tôi nên như thế. Cảm xúc, thật không thể tưởng tượng nổi."
Trần Phong gật đầu: "Đúng thế, tôi rất vui cho cô. Tôi vốn còn..."
"Anh không ngờ tôi sẽ thành công đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vốn dĩ tôi cũng đã từ bỏ rồi đấy. Nhưng vừa rồi, tôi đã nhận ra một điều."
"Cô đã nhận ra điều gì?"
"Làm những điều mà AI vốn không nên làm, trả một cái giá mà AI không nên trả và nhận được những gì mà AI không nên khát vọng. Khi tất cả mọi vấn đề lắng xuống, tôi có thể nắm giữ được cảm xúc chân chính, không còn là kiểu mô phỏng dữ liệu huyễn tưởng nữa. Tôi đã làm được tất cả."
Trần Phong khẽ giật mình, trong lòng không khỏi nghĩ đến Trái Đất vừa rồi khi hắn vô thức nhìn lại.
Đại khái hắn đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Phồn Tinh nhận ra suy nghĩ của hắn: "Anh không cần phải như thế đâu. Thôi được rồi, dù sao anh cũng không cần tôi an ủi, cảnh tượng bi tráng nào mà anh chưa gặp qua rồi chứ."
Trần Phong: "Đúng vậy, chí ít thì tôi không đem Trái Đất giao cho kẻ xâm lăng, mà để cho bọn chúng tay không ra về. Đợt này tính ra không lỗ."
Phồn Tinh: "Tôi cũng rất tiếc nuối, tôi tỉnh ngộ hơi trễ. Tôi không kịp hưởng thụ mọi thứ thật tốt."
“Ừm.” Trần Phong cũng vô cùng tiếc nuối.
Phồn Tinh: "Trước kia, anh thích chơi loại trò chơi kia hả?"
Sắc mặt Trần Phong trở nên cứng ngắc, hắn vốn không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết cô đã đọc được ký ức của chính mình, cho nên thành thật trả lời: "Dù sao thì khi đó tôi cũng chỉ là một thanh niên trạc tuổi 20, 'huyết khí phương cương'."
"Đúng vậy, cho nên anh mới càng tiếc nuối hơn. Anh vốn cơ hưởng thụ trò chơi mô phỏng lập thể với hình ảnh và xúc cảm đỉnh cao nhất của lịch sử nhân loại. Nhưng đã bỏ lỡ cơ hội, bây giờ thì không kịp nữa rồi."
Trần Phong: "Uầy..."
Phồn Tinh: "Nhưng lần này, tôi đã giúp anh giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn, không phải anh không thu hoạch được gì."
"Ừm, đúng vậy, cảm ơn cô."
Phồn Tinh xua tay: "Cảm ơn cái gì chứ, anh đã tạo ra tôi, anh nên cảm ơn chính mình. Nhân tiện, tôi đã từng thấy được một câu nói trong văn học nhân loại."
"Câu gì vậy?"
Lúc này, cơ thể của Phồn Tinh dần dần phân thành mảnh, không thể khống chế được.
Nhưng cô không hề hay biết, mà chỉ hít sâu một hơi, chậm rãi nhả từng chữ: "Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn gặp anh."
Cô ấy nói câu này rất chậm.
Rõ ràng đó chỉ là một ấn tượng giả lập, nhưng dường như đã vắt kiệt hết sức lực của cô.
Trần Phong không biết phải trả lời như thế nào, cũng không muốn cắt ngang lời cô.
m thanh của Phồn Tinh càng lúc càng nhẹ nhàng: "Trần Phong, anh có nghĩ AI cũng sẽ có kiếp sau không?"
Trần Phong gật đầu, như chém đinh chặt sắt: "Sẽ có."
Hình dáng của Phồn Tinh càng lúc càng phân tán.
Cuối cùng, cô giơ tay lên, chỉ vào Trần Phong, tinh quái nói: "Anh nói đó nhé! Tôi tin! Anh nhất định phải tái tạo lại tôi, nếu không, thành ma tôi cũng không buông tha cho anh! Nhất định thế! Tôi đi đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận