Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1416: "Thủy Tổ" Rừng Cơ Giới

Đổng Sơn lão đầu giải thích: "Phồn Tinh đã tìm ra nguyên lý cốt lõi của 'thủy tổ' Rừng Cơ Giới rồi, cô ấy có thể mô phỏng rất chân thật. Lúc này, Trịnh Phong đã rơi vào trạng thái đóng băng tư duy, đang bị chương trình cài sẵn trong lõi 'thủy tổ' đọc. Lõi 'thủy tổ' sẽ bóc lớp vỏ ngoài ngụy trang của tư duy hắn từng chút một, tìm ra lõi thuộc về nhân loại bên trong, hoàn thành việc phán định là bạn hay thù."
Chu Đông Lai ừm một tiếng, tỏ ý đã hiểu, sau đó thao tác pặc pặc.
Nháy mắt tiếp theo, có 2 người đã bị đuổi ra khỏi phòng chat siêu nhỏ này.
Một người là Đinh Hổ, người còn lại là Đường Thiên Tâm.
Đường Thiên Tâm không có bất kỳ ý kiến gì, cô biết rõ, những chuyện tiếp theo liên quan đến cơ mật, nhưng cô chẳng quan tâm, chỉ lo làm việc của mình.
Khuôn mặt của Đinh Hổ ngây ra, anh ta nổi cơn lồng lộn.
Anh Hổ suýt nữa thì tức bể phổi tại chỗ, CMN điên mà!
Tôi là giáo viên chủ nhiệm đó!
Học sinh của tôi đang khiêu chiến với cực hạn của chúng, tại sao lại không cho tôi xem!
Nhưng tức thì tức, anh Hổ cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể giận hừ hừ chuyển sang kênh thị giác của những người còn lại trong đội Phi Hổ, trở lại làm người quan sát.
Từ góc nhìn của người khác, quả cầu hóa thân của Trịnh Phong vẫn đang ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Thời gian dần dần trôi qua, đảo mắt đã gần một tiếng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, 29 thành viên khác của đội Phi Hổ của tuyến hai đã dựng lại lớp ngụy trang hình chóp nón để tránh bị các quả cầu tuần tra càn quét.
Nhờ đợt huấn luyện cường hóa với gia tốc cực hạn trước đó, nên cho dù lần này không có Trịnh Phong chỉ huy, bọn họ vẫn có thể hoạt động tốt, chẳng ai mắc lỗi cả.
Nhưng điều kỳ diệu là, bên trong không có gì thay đổi cả, vị trí đội trưởng của Trịnh Phong vẫn giữ nguyên như lúc đầu.
Cuối cùng, giọng nói của Trịnh Phong cũng từ từ truyền đến: "Xong rồi, các cậu cũng có thể đi qua."
Giọng hắn có vẻ rất mệt mỏi, nhưng vẫn có đôi chút phấn khích và kích động vô hình.
Đám đông ngờ vực, áp sát.
Chỉ thị tiếp theo của Trịnh Phong khiến mọi người càng thêm khó hiểu.
"Được rồi, không cần phải ngụy trang nữa, chuyển đổi hình thái sang kiểu cơ động cao đi, chúng ta sẽ bay thẳng trên mặt đất. 5 phút nữa, chúng ta có thể nhìn thấy lõi 'thủy tổ' rồi."
Edgar khó hiểu: "Đội trưởng, anh đã làm gì rồi?"
Trịnh Phong cười thần bí: "Chuyện cơ mật."
Hắn quả thực cho rằng đây là một chuyện cơ mật cực lớn, nhưng hắn không biết Chu Đông Lai và Đổng Sơn đang trố mắt nhìn nhau, vô cùng khó hiểu.
Chỉ trong một tiếng này, rõ ràng là lõi 'thủy tổ' mà Phồn Tinh mô phỏng cực kỳ chân thực đã chuẩn bị xâm nhập vào tư duy của hắn rồi, nhưng lại biến thành hắn thâm nhập vào lõi 'thủy tổ'.
Trong màn sương mù mô phỏng, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một sự chuyển hóa như thế này.
Một biểu tượng đại diện cho ý thức lõi 'thủy tổ' từ từ bay ra, đón gió mà lớn dần, khuếch trương thành một mảnh vải, đổ ập xuống như một cái bọc nhựa.
Trước đây, trong thế giới thực, ý thức của các thành viên lực lượng đặc chiến đều tấm vải này càn quét, tất cả bí mật chẳng còn chỗ để che giấu.
Nhưng Trịnh Phong thì hay rồi, tấm vải đổ ụp xuống chẳng được bao lâu thì biến mất tăm.
Chủ não Phồn Tinh đã gửi lời giải thích đến Chu Đông Lai và Đổng Sơn: "Tôi cũng không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra. Nói tóm lại, hắn dường như đã lợi dụng cuộc tiếp xúc ngắn ngủi này để hấp thụ kiến thức của lõi 'thủy tổ' Rừng Cơ Giới, sau đó cấy ý thức của hắn vào bên trong, khiến 'thủy tổ' của Rừng Cơ Giới - thứ chỉ có quy luật vận toán, không có nhân cách tự chủ, đột nhiên trở thành một phần cơ thể của chính hắn."
"Sao có thể! Chẳng phải 'thủy tổ' của Rừng Cơ Giới chính là lõi Mizu đã được cải tạo hay sao? Kiến thức mà lõi Mizu nắm giữ chính là một ký hiệu kiểu ký ức xếp chồng, cực kỳ khổng lồ! Những gì Trịnh Phong đưa vào bây giờ chỉ là một nhân cách giả lập được tạo ra bởi một phép chiếu chuỗi não, ký ức lúc này vẫn đang được chèo chống bởi cơ sở dữ liệu của chủ não là cô mà. Sao cô lại không biết đã có chuyện gì xảy ra? Hắn làm sao có thể tiếp thu một luồng thông tin khổng lồ như vậy!"
Đổng Sơn gào to.
Phồn Tinh nhún vai: "Nếu tôi mà là kiểu cái gì cũng biết, thì nhân loại cũng đâu cần nhà hiền triết làm gì, cần tôi là đủ rồi."
"Uầy......"
Đổng Sơn lão đầu ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận