Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 141: Nhiệm Vụ Hoàn Thành

Quảng trường dữ liệu khổng lồ vô cùng lộng lẫy.
Một thế hệ mới của công nghệ mô phỏng liên kết thần kinh có thể khiến hình ảnh ảo trở nên cực kỳ chân thực.
Nếu nhìn bằng mắt thường, mỗi một chi tiết kiến trúc nhỏ trong quảng trường dữ liệu này đều hoàn toàn chân thật.
Nhưng tư duy nhận thức hiển nhiên xa hơn mắt thường, cho nên nó có thể khiến mọi người khi tiến vào vũ trụ số liệu này, vẫn có thể cảm thấy mọi thứ rõ ràng là ảo.
Cảm giác hư ảo không ảnh hưởng đến việc mọi người chủ động tham gia vào đó, chỉ cần không dùng tâm trí để kháng cự, cứ bảo với bản thân nó là thật.
Vậy nó sẽ hoàn toàn biến thành thật.
Xung quanh quảng trường, các tòa nhà lịch sử nổi tiếng thuộc các nền văn hóa khác nhau, rải rác tại đây.
Chỉ khi ở nơi này, những người bất đồng màu da mới có thể nhớ lại chủng tộc của chính mình ngàn năm trước.
Việc sáng tạo ra những hình tượng kiến trúc giả lập như thế này không phải là vì muốn nhắc nhở nhân loại không nên phân biệt chủng tộc, mà là muốn nói với tất cả mọi người rằng: nhân loại nắm giữ lịch sử lâu đời, tất nhiên, nhất định cũng phải có tương lai tốt đẹp hơn.
Vào mấy ngàn năm trước, giữa chúng ta có chiến tranh, có tranh đoạt.
Nhưng bây giờ, chúng ta chung sống ở nơi đây, cùng nhau bảo vệ cùng một mảnh tinh không.
Vì bảo vệ sự tồn tại của chúng ta, chúng ta chắc chắn phải chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.
Lúc này Trần Phong đang ngồi trong một quán cà phê vỉa hè có tên là Chuông Hoa Lâu, thưởng thức một tách (trà) Đại Hồng Bào trên núi Vũ Di thất truyền đã lâu.
Nước trà ngọt ngào đi xuống cổ họng, lành lạnh thấm vào dạ dày.
Kết nối thần kinh hoàn mỹ khiến vị giác của Trần Phong vui vẻ hưởng thụ loại cảm giác dù có tiền cũng không hưởng được.
Hắn định gọi trợ trí AI lựa chọn một nhiệm vụ mô phỏng để thử.
"Anh bạn, mới tới hả?"
Chỗ ngồi bên cạnh hắn có nhiều thêm một người.
Trần Phong cúi đầu nhìn huy hiệu sáng loáng trên ngực mình.
Đây là huy hiệu đại diện cho tân binh cấp thấp nhất, làm lộ thân phận của hắn.
Hắn gật nhẹ đầu, "Đúng thế."
Người này tiêu 5 điểm tín dụng để đổi một chén Trúc Diệp Thanh, hỏi: "Cần giúp gì không?"
Trần Phong nghi ngờ nhìn về phía đối phương.
Nét mặt anh ta rất bình thản, không tính là nhiệt tình, nhưng tại sao hai người không quen không biết, anh ta lại chủ động muốn giúp đỡ.
Cảm giác rất kỳ quái.
Trần Phong dứt khoát hỏi thẳng: "Anh biết tôi?"
"Không biết."
"Vậy tại sao lại nhiệt tâm muốn giúp tôi?"
"Khoảng cách đến chiến tranh còn 361 ngày, chẳng ai biết tương lai sẽ như thế nào, mỗi người đều cố trợ giúp thêm một chiến hữu nâng cao trình độ, hi vọng chiến thắng của chúng ta càng nhiều hơn một chút. Nói không chừng, trong tương lai anh còn có thể cứu tôi ấy chứ?" Người này cười híp mắt.
Trần Phong ngẩn người.
Hắn nhớ tới lời xin lỗi của Diệp Lộ Minh hôm qua.
Diệp Lộ Minh nói với Trần Phong, thái độ anh ta ác liệt nhưng thật ra là vì anh ta đã tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch dạy học, nhưng khi bị xáo nát thì hết sức xấu hổ.
Trần Phong nhận lời xin lỗi của anh ta.
Hắn lấy lại tinh thần, khẽ thở dài một cái.
"Cám ơn sự nhiệt tình của anh, nhưng tôi có thể tự làm."
"Không sao, có chuyện thì cứ tìm tôi."
Người kia nâng chung trà lên rời đi.
Trần Phong thở phào một cái.
Hắn không còn dám giao thiệp với nhiều người khác. Nhiều thêm một phần giao tình, lại thêm một phần sơ hở, nhiều thêm một phần thương tâm, nhưng hết lần này tới lần khác, người trong quân đội đều thiện lương và nhiệt tình như vậy.
Tình cảm của bọn họ đã bị áp chế đến cực hạn, nhưng lại khiến bọn họ càng thêm chắc chắn về mục tiêu.
Chỉ cần có cùng mục tiêu với cộng đồng thì trong nháy mắt đều có thể trở thành tri kỷ.
Chớ lo con đường phía trước không tri kỷ, vì đồng hành đã chính là thổ lộ tâm tình.
Để hiểu được ý nghĩa đầy đủ của thư viện nhiệm vụ mô phỏng ba chiều, Trần Phong đã dành khoảng 4 tiếng đồng hồ.
Cơ sở dữ liệu khổng lồ của hàng chục triệu sự lựa chọn thật rực rỡ.
Nhưng điểm Trần Phong chú ý không phải những thứ này.
Sau khi xem xong, hắn thở dài.
Không có nhiệm vụ mô phỏng nào tính đến loại tình huống anh ta thực sự gặp phải.
Nhân loại hao hết 1000 năm phát triển, vất vả chuẩn bị được hạm đội khổng lồ và tinh nhuệ, trong khoảnh khắc vụ nổ được kích hoạt từ bên trong, sau đó chỉ còn lại một hoặc một vài tên lính mặc Tinh Phong Giáp.
Dưới loại tình huống này, làm sao để chống lại?
Hoặc làm sao thể trốn thoát và tiếp tục duy trì chủng tộc.
Làm thế nào để phá hủy tấm chắn bao phủ bên trên Thái Dương Hệ?
Tất cả các hoạt động mô phỏng đều dựa trên sức mạnh ngang nhau của hai bên, hoặc khoảng cách không quá lớn và còn người hoàn toàn có khả năng chiến thắng.
Tất cả mọi người thật biết nằm mơ, bọn họ thật sự cho rằng với từng ấy có thể chiến đấu lâu dài.
Trần Phong không tìm thấy thứ mình muốn.
Nhưng chuyện này cũng là hợp lý, đương nhiên là hoàn toàn không có cửa thắng, huấn luyện mô phỏng cái gì chứ?
Rửa sạch cổ, chờ chết thôi.
Tuy nhiên Trần Phong đã sớm vượt qua giai đoạn hở một chút là ủ rũ cúi đầu.
Hắn nhìn đồng hồ, thời gian đến cuộc hẹn đánh cờ với Đường Thiên Tâm còn hơn 4h, vậy hắn sẽ thử làm chút nhiệm vụ trước, xem nó có hình dạng gì.
"Tướng quân, Trần Phong đã tiến vào nhiệm vụ K197354."
Đường Thiên Tâm đang chắp hai tay sau lưng, đứng trong phòng chỉ huy tác chiến.
Hình chiếu trước mặt cô nàng chính là cảnh tượng trong nhiệm vụ mô phỏng của Trần Phong.
"Mục tiêu của nhiệm vụ này là lẻn vào chiến hạm của sinh vật ngoài hành tinh, thu thập chip hướng dẫn của đối phương. Sinh vật ngoài hành tinh có tên là vượn K19, thiết lập mạnh mẽ với da thịt dày, nóng nảy dễ giận."
"Phương án chiến đấu tốt nhất là lẻ vào từ tháp pháp trên đỉnh tàu chiến của đối phương, điều này cần dùng đến bao công năng cắt chém kim loại cơ bản."
"Sau đó xuyên qua đường ném bom của, thành công tiến vào khoang thuyền từ họng pháo. Pháo kích của đối phương có tần suất ba phút một lần, chỉ cần trước khi lên chiến hạm, hạ sĩ Trần Phong cẩn thận quan sát thì nhất định có thể phát hiện được quy luật này."
"Nhưng hành động lần này của hạ sĩ Trần Phong nhất định sẽ thất bại, bởi vì anh ta không mang theo bất kỳ bao công năng phụ trợ nào."
Viên trợ lý giảng giải với tốc độ cực nhanh cho Đường Thiên Tâm.
Trong hình ảnh, Trần Phong xuất hiện tại khoảng cách 10km ngoài không gian so với chiến hạm hình mâm tròn, lẳng lặng phiêu phù trong vũ trụ.
Ngoại hình của chiến hạm này tham khảo thiết kế trong tác phẩm điện ảnh vũ trụ kinh điển ngàn năm trước, “Star Trek”.
Trần Phong bình luận, đã nhiều năm như vậy, các nhân viên kỹ thuật vẫn thiếu sức tưởng tượng như cũ, chỉ biết sao chép cổ nhân, đúng là làm người ta thất vọng.
"Trần Phong bắt đầu lặng im trượt, 7km… 3km…" Đường Thiên Tâm khẽ gật đầu.
Trước đó, không có bất kỳ ai nói với Trần Phong là trước khi lên chiến hạm phải lẳng lặng trượt.
Rất nhiều tân binh ít nhất phải nếm phải thất bại mấy chục lần, lại được đại lão binh chỉ điểm mới có thể nghĩ ra biện pháp tiếp cận tàu địch.
Khứu giác chiến đấu và hành động của Trần Phong đúng là thiên phú ưu tú, chỉ thiếu chút kinh nghiệm, điều này có thể đạt được thông qua huấn luyện.
"Anh ta tăng tốc!"
"Anh ta phóng tới động cơ cong bên trái của tàu địch!"
"Tàu địch đã phát hiện anh ta, bắt đầu báo động! Tấm chắn bài xích lực trường được mở!"
"Anh ta bắn một viên đạn nơtron, lợi dụng chuyện động cong của động cơ tạo nên không gian quấy nhiễu, thành công vọt vào bên trong tấm chắn!"
"Anh ta không có lựa chọn họng pháo trên đỉnh, mà là trực tiếp lao về phía gần cửa ra vào của tàu chiến! Anh ta sẽ rơi vào vòng vây của vượn K19."
"Năm tên K19 bao vây anh ta, ít nhất phải là chiến sĩ thâm niên đạt A mới có thể..."
Mười phút sau.
Trần Phong vác theo một bọc lớn, bên trong đổ đầy các con chip bằng ngón tay, nhảy vào vũ trụ, nhẫn nút trở về.
7-8 tinh hạm hình mâm sau lưng hắn liên hoàn nổ tung, cấp tốc tan thành mây khói.
"Nhiệm vụ hoàn thành."
Trong toàn bộ quá trình chiến đấu, hắn cho thấy sức chiến đấu đạt cấp A, dường như là một sức mạnh lấn át.
Hắn lợi dụng đến cực hạn thiết lập sơ hở bên trong quân địch, hiệu suất đánh giết khiến người ta kinh sợ, lại bị ảnh hưởng chút nào bởi đống máu mô phỏng trông như thật của kẻ địch.
Lãnh khốc như một cỗ máy giết chóc.
Không, không phải chỉ giống như một cỗ máy giết chóc, mà căn bản chính là như vậy.
Trong phòng chỉ huy mô phỏng của căn cứ Đại Tuyết Sơn hoàn toàn tĩnh mịch.
Không ai có thể nghĩ rằng, một tân binh như Trần Phong có thể dùng phương cách bá đạo, không chút phân biệt phải trái như vậy để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận