Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 735: Quần Len Đan

Chung Lôi nở nụ cười ngọt ngào, vén lại mái tóc dài rồi lắc lắc đầu: "Tất nhiên, tôi không ngốc. Hơn nữa, tôi còn biết rằng trong khoảnh khắc anh chìm vào giấc mộng, bao gồm cả tôi và tất cả mọi người trên thế giới này, có thể là bao gồm toàn bộ Thái Dương Hệ, dải Ngân Hà, thậm chí là toàn bộ vũ trụ đều sẽ trở thành hình ảnh phản chiếu trong gương. Chúng tôi đang sống trong một tuyến thời gian giả, được định sẵn rằng sẽ biến mất. Tuyến thời gian này sẽ tiếp tục lan rộng thêm 1000 năm nữa, và sau 1000 năm đó chính là thảm họa, mãi đến sau khi anh chết thì mới kết thúc."
Trần Phong: "Theo như lời của cô, theo như quan điểm triết học, cho dù là 'tôi' còn lại hay là các cô, đều sẽ trở thành những người 'giả' tưởng như tồn tại, nhưng thực ra lại không hề tồn tại?"
Chung Lôi chớp mắt, "Ừm. Ngẫm lại cũng khá buồn nhỉ?"
"A?"
"Nhưng cũng rất hạnh phúc."
"A?"
"Kiếp trước không phải tôi đã từng nói trong di ngôn rồi sao? Như thế này chúng ta có thể cùng nhau sống qua rất nhiều kiếp. Người xưa thường nói rằng, kiếp trước ngoái đầu nhìn lại ngàn vạn lần, mới có thể đổi lấy lần tình cờ gặp nhau ở kiếp này. Người ta còn nói. tu luyện trăm năm mới có thể cùng thuyền, ngàn năm mới có thể chung chăn gối. Tôi có thể cùng anh yêu đương đến tận mấy kiếp, như thế đã là thỏa mãn lắm rồi. Bất kể là thật hay giả, là mộng hay hiện thực, tôi cũng chẳng thèm đoái hoài. Đợi đến 10 triệu năm sau, nếu như nhân loại vẫn còn tồn tại, nếu nhân loại vẫn có thể nhớ đến tên chúng ta, nhớ rằng chúng ta đã phấn đấu cho nền văn minh này như thế nào, các thế hệ mai sau sẽ viết ra những sự tích về chúng ta, thì đám người hậu nhân kia sẽ phải hâm mộ chúng ta đến mức nào vì có thể may mắn trải qua đời đời kiếp kiếp bên nhau chứ?
Hiện tại, lý tưởng của tôi đã được anh nâng lên một tầm cao mới. Nhưng trước đây, khi tôi còn chưa biết rõ tình hình, thì trong những tuyến thời gian đó, bởi vì tôi yêu anh sâu đậm, không muốn để cho anh phải thất vọng, cho nên mới có thể hoàn thành "Thần Phong", Tôi đã tự mình suy nghĩ qua một chút, thế mà lại hơi xúc động. Hơn nữa, tôi còn biết rằng, mặc dù động cơ để tôi sáng tác ra "Thần Phong" không còn hoàn toàn là vì anh nữa, mà còn là vì nhân loại, nhưng tôi cũng biết rất rõ rằng xuất phát điểm của tôi chưa bao giờ thay đổi. Bởi vì trông thấy anh hạnh phúc vui vẻ, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc vui vẻ theo, tôi sẽ thử cố gắng, và sau đó sẽ làm được. Loại tình yêu như thế này, nhất định sẽ được lưu truyền hàng trăm triệu năm, nhỉ? ”Cô nàng lại cười:“ Giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ấy?”
Trần Phong trợn trừng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Chung Lôi đang...phạm quy à.
Hôm nay mọi chuyện có vẻ sai sai, cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Cô nàng không hề giống cô nàng chút nào, rất không bình thường.
Có phải cô nàng đang suy nghĩ về điều gì đó không?
Trần Phong thận trọng hỏi: "Chung Lôi, cô...cô sao vậy?"
Chung Lôi đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay qua mặt hắn: "Những ngày này, đa số thời gian tôi đều nghĩ về một chuyện."
"Chuyện gì?"
Chung Lôi: "Tình yêu. Anh muốn tôi viết tình ca, tôi muốn hiểu rõ tình yêu đích thực là như thế nào. Tôi muốn viết một bản tình ca vượt thời đại, vậy thì, tôi phải hiểu được tình yêu vượt thời đại là thế nào. Tôi bây giờ đã mơ hồ hiểu được. Thật ra từ lúc vừa mới bắt đầu, tôi đã có được một thứ tình yêu như vậy, chẳng qua là tôi chưa đủ tốt, chưa đủ ưu tú, tôi không nhìn thấu tâm tư của mình, vì vậy tôi đã không viết được bất cứ thứ gì. Bây giờ tôi sẽ làm tốt hơn nữa."
Nghe những lời này, Trần Phong lại nhìn gương mặt tinh xảo trắng trẻo của Chung Lôi, cùng với mái tóc dài như dải lụa xanh rũ bên tai, mũi ngọc cao thẳng, đôi môi đỏ mọng như anh đào, đôi mắt như làn thu thủy, gò má ửng hồng rạng rỡ.
Nhịp tim của hắn bắt đầu tăng nhanh một cách khó hiểu, bình bịch dữ dội.
Trần Phong nuốt nước miếng, hơi lùi về phía sau một chút, "Ừm."
Thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ có thể quy tụ thành một chữ "ừm".
Đầu óc hắn lại hỗn loạn và tê dại.
Làm sao giờ? Lần này phải làm sao giờ?
Mình. . . mình không thể chống đỡ được nữa!
Nhưng mình vẫn chưa thông suốt mà!
"À ừ, tóc đâu?"
Trần Phong cắn răng nghiến lợi đổi chủ đề.
Có trời mới biết đường đường là một nhân loại Ngân Hà nhưng hắn đã cháy hết bao nhiêu tế bào não để thay đổi được cái chủ đề này.
Chung Lôi đến đây hôm nay, đích thật là đã làm ra quyết định gì đó, nhưng lại không hề ép buộc hắn, mà lại tạm thời thu binh.
Nếu Trần Phong quả thực bị trêu chọc thành dạng 'giương nanh múa vuốt vồ tới', thì cô mới cảm thấy kỳ quái.
Chung Lôi biết rất rõ, đây chính là hắn, và đây cũng là thứ mà mình thích ở hắn.
Chung Lôi nâng chiếc túi đã được bọc kín bằng nhựa trong tay lên: "Đây này, tôi sẽ cất nó vào vali cho anh. Nhớ giữ cho kĩ đấy."
Nói xong, Chung Lôi quay người bước ra cửa, ngồi xổm xuống, mở vali của Trần Phong.
Trần Phong nhìn bộ dáng ngồi xổm bận rộn của cô nàng, nhịp tim vẫn đập nhanh như cũ, trong đầu lại đang suy nghĩ, không biết gần đây cô đã nhận được tin tức gì, dù sao thì tình huống đêm nay cũng không tốt lắm, lát nữa mình có nên tìm một lý do để nhanh chóng bảo cô nàng trở lại học viện George Mason hay không.
Chung Lôi vừa mở ngăn vali, thì đột nhiên chú ý đến bên dưới.
Cô nàng lấy một thứ trong vali ra, hỏi: "A? Mấy thứ này là gì thế?"
Trần Phong: "À. . . quần len. Quần len đan."
"A? Không phải đang là mùa hè sao? Sao trong vali của anh lại có nhiều quần len vậy? Hả. . . quần len đan ư, lạc hậu thế chứ, đã là thời đại nào rồi?"
Trần Phong cuối cùng cũng bị dời sự chú ý, trên mặt hơi hơi ửng đỏ: "Đây. . . đây là quần len mà khi còn sống bà nội đã đan cho tôi, mấy ngày trước mới tìm lại được."
“A!” Chung Lôi đột nhiên che miệng lại.
Cô nàng biết chuyện trong nhà Trần Phong, lập tức trở nên khẩn trương, đỏ bừng cả mặt, vội xua tay: "Thực. . . Thực xin lỗi thực xin lỗi! Tôi không biết, tôi không hề cố ý. Không lạc hậu, không lạc hậu chút nào. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi. . . tôi không có ý đó."
Cô nàng khẩn trương quá mức, nên nói năng hơi lộn xộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận