Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 732: Em Sợ Mình Sẽ Gây Ảnh Hưởng Tới Anh

"Không phải vì anh là phế vật, mà là những người còn lại quá mức ưu tú. Anh có danh tiếng khá tốt, cũng thích cạnh tranh phấn đấu. Đây là thế mạnh của anh, nhưng cũng là nhược điểm của anh." Trần Phong trấn an Âu Tuấn Lãng.
Âu mập mạp thừa nhận: "Đúng là thế."
"Nhưng cũng không thể trách anh được, có lẽ là bởi vì từ nhỏ anh đã phải sống trong cái bóng của cha anh, khiến cho anh càng muốn chứng tỏ bản thân, đúng không?"
"Đúng vậy. Từ khi nhớ được, em đã được gán cho cái mác là con trai của Âu Quốc Hoa. Khi em còn học mẫu giáo, mỗi khi em giơ tay trả lời một câu hỏi, dù em có trả lời tốt đến đâu, cô giáo cũng sẽ chỉ vỗ vỗ bả vai em và nói: “Không hổ là con trai của Âu tổng.” Từ tiểu học… trung học… Cho đến khi em ra nước ngoài, em luôn cố ý không kiểm soát thể trạng cơ thể của mình, ăn thật nhiều thịt để biến mình thành một tên béo, em không muốn người khác mỗi lần mở miệng ngậm miệng đều khen rằng con trai của Âu tổng ưu tú đến thế nào. Nhưng những người xung quanh em trong Hội sinh viên quốc tế vẫn như thế, cái gì mà 'tiểu Âu tổng' mập mạp thật đáng yêu, ngay cả mập thì vẫn giống thần thái của Âu tổng. Em, em CMN thật buồn nôn!"
Nói đến khúc sau, anh ta như đang nghiến răng nghiến lợi vậy.
Trong suốt quá trình lắng nghe, Trần Phong chỉ híp mắt mỉm cười.
Nếu là trước đây, nhất định hắn sẽ mắng Âu Tuấn Lãng là kẻ già mồm, đạo đức giả.
Nhưng bây giờ hắn không mắng nổi.
Mặc dù bản thân Trần Phong là một đứa trẻ mồ côi, không thể nào đặt mình vào hoàn cảnh của mập mạp, nhưng nếu nghĩ kĩ lại, cái cảm giác kia quả thực vô cùng đáng ghét.
Một hoặc hai lần thì còn có thể chịu đựng, nhưng nếu cả một đời cứ lặp đi lặp lại như vậy, thì chẳng khác nào mập mạp đang sống trong chiếc hộp Skinner luôn mang đến cho anh những phản hồi tiêu cực.
Ai có thể chịu đựng nổi chuyện này chứ?
Anh ta không trở nên kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì trong chiếc hộp Skinner này, mà lại hướng đến một thái cực khác, vẻ ngoài có vẻ rất tự tin, nhưng thực chất lại vô cùng tự ti.
"Sư phụ, anh có nghĩ rằng em đang già mồm không?"
"Không, sao có thể. Chuyện này là lẽ thường tình mà."
"Haizz, em biết rất rõ. Em cũng muốn thay đổi, nhưng khó quá."
Trần Phong xua tay: "Không sao, chẳng có ai trên đời là hoàn mỹ cả. Có lẽ trước đây tôi đối với anh quá hời hợt, chi bằng sau này tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho anh vậy."
“Không, không, đừng làm thế, sư phụ, em không muốn phá hỏng nghiệp lớn của anh” Mập mạp vội vàng nói: “Sư phụ, anh có biết em đã nghĩ gì khi cảm nhận được nhịp tim ngừng đập không?"
"Gì?"
Gương mặt của mập mạp ửng đỏ: "Thực ra, em không nghĩ cái chết đáng sợ gì cả. Có khi nó lại là một kiểu giải thoát."
Trần Phong trừng mắt: "Gì?"
Mập mạp: "Em luôn sợ rằng mình không quản được cái tay này, nhất định phải can thiệp vào chuyện gì đó, rồi lại làm rối tung mọi chuyện, ảnh hưởng đến anh. Vì em quả thực rất phế, trừ việc hát bài hát mà sư phụ viết cho em, em chẳng thể làm được gì khác cả. Dù thế nào đi nữa thì em cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Âu Hòa, có khi nếu em chết thật, cha em sẽ giao quyền quản lý công ty trực tiếp cho con trai cả của em, như thế lại tốt. Em không muốn liên lụy đến sự tiến bộ của nền văn minh, hay trở thành một tội nhân thiên cổ. Mỗi khi đọc một cuốn sách lịch sử nào đó, em luôn cảm thấy những người như Chu U Vương, hoàng đế Sùng Trinh, Hán Hoàn đế, tất cả bọn họ đều cực kỳ thê thảm. Em thà chết sớm hơn một chút, còn hơn chết sau khi trở thành một Hán Hoàn đế danh tiếng nát bấy trong miệng mọi người."
Trần Phong tức giận: "Nói nhảm cái gì đó? Anh điên rồi sao? Trước kia cũng không làm được, chẳng phải vẫn yên ổn là một con cá mặn à?"
Âu Tuấn Lãng tủi thân giải thích: "Đó là bởi vì trước đây em chẳng làm gì cả mà."
Trần Phong: "E hèm..."
Hôm nay trò chuyện đến chết đi sống lại, nhưng Trần Phong vẫn bị dọa sợ, tâm tình của mập mạp quả thực có ý định chết.
"Sư phụ, anh đang lo lắng Âu thị có thể khai chi tán diệp hay không à? Anh đừng lo lắng chuyện này. Mấy ngày nay em đã lưu trữ rất nhiều. Đều cất vào kho lạnh dưới tầng hầm. Sau này chỉ cần tìm người mang thai hộ, ít nhất có thể đủ một đội bóng đấy."
Trần Phong trừng mắt, thầm nghĩ, khó trách trong lúc Tống Tư Vũ đang mang thai, nhưng trong cuộc hội nghị video vào mấy hôm trước, con hàng này lại có bộ dáng buông thả dục vọng quá mức như vậy.
Anh ta suýt nữa thì đột tử sau khi tập luyện quá sức, hẳn là cũng có liên quan đến chuyện 'hàng đêm sênh ca'.
Chuyện tâm tình của anh đều giấu ở đây, chuẩn bị sẵn sàng tập kích tôi à?
Anh CMN chính là một nhân tài đấy!
Làm mất hết cả thể diện của phú nhị đại!
Trần Phong rất muốn mắng anh ta, nhưng có quá nhiều chỗ cần mắng, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hành vi của mập mạp tưởng chừng như ngu xuẩn, nhưng logic từ nguyên nhân đến kết quả rồi xâu chuỗi chúng lại, thì quả thực rất đáng sợ.
Âu Tuấn Lãng vẫn còn đang cảm thán với những thăng trầm của cuộc đời: "Sư phụ, anh cứ yên tâm, bất kể em chết lúc nào thì cũng chẳng ảnh hưởng đến sự phát triển của Âu gia. Bảo đảm có thể giống như tuyến thời gian cuối cùng của anh, có khi lại còn tốt hơn đấy."
Trần Phong: "A..."
Phục.
Tại hạ phục rồi.
Thật lâu sau, Trần Phong thở dài một hơi, "Haizzz, anh quá cứng đầu, cũng quá thổi phồng rồi."
Mập mạp: "Hả?"
"Thực ra tôi không quan tâm đến Âu gia như thế nào. Trước đây không có, khoa học công nghệ vẫn tiến bộ như cũ, cho nên, hậu nhân của anh có hay không có thì cũng chẳng khác nào dệt hoa trên gấm. Tất nhiên, có thì tốt, nhưng nếu không có, cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Tôi chỉ lo lắng vì anh suýt nữa thì chết trong tháng này, nếu như mọi chuyện xảy ra sau khi tôi xuyên qua, thì mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển được, nếu lần này quả thực chết thật, thì tôi cũng không cứu được, Chỉ có người sống, thì mới có năng lực vô hạn, không cần liều lĩnh bản thân làm gì."
Vừa nói, vẻ mặt của Trần Phong cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Quên đi, dù sao thì cũng phải xin lỗi anh, trước giờ tôi đã bỏ quên mất cảm xúc của anh. Tôi chưa từng hỏi qua rằng anh có đồng ý hay không, cũng không xem xét xem anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hay chưa mà đã lôi kéo anh. Về chuyện này, tôi nên xin lỗi anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận