Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 274: Cảm Giác Vô Địch Thật Sự Rất Buồn Tẻ

“Phong Mang Tất Lộ” là tác phẩm nặng ký thứ 4 của Chung Lôi kế tục “Dục Hỏa”, “Thiêu Đốt Bản Thân”, “Thần Phong”.
Cô nàng cũng không kiêu ngạo nhiều vì điều này.
“Phong Mang Tất Lộ” hiện tại cũng chưa phải là tác phẩm hoàn chỉnh, nó chỉ là một đoạn giai điệu ngẫu hứng, ca từ Chung Lôi nghĩ ra còn tương đối thô ráp.
Chỉ là, cô nàng không thể khắc chế sự kích động của nội tâm, dẫn đến khát vọng muốn được chia sẻ ngay lập tức, cô nàng tới diện tiền hiến bảo với Trần Phong cũng chỉ muốn nhận được khen ngợi đơn giản của hắn.
Cì Chung Lôi rất rõ ràng, dù sau đó cô có hoàn thành “Phong Mang Tất Lộ” ở mức cực hạn, cũng khó có thể sánh được với 7 bài trong nhóm “Nhìn Về Nơi Xa” mà Trần Phong đã đưa cho cô.
Cô nàng không dám tự cao tự đại, một hạt gạo làm sao dám sánh với trăng.
Tối qua sau khi trở về, dư vị của 7 bài hát không ngừng lởn vởn trong lòng cô, càng nghĩ về nó cô càng bị sốc.
Những lớp giai điệu tầng tầng trùng điệp đan xen vào nhau, bên trong vừa có sự tinh tế lại còn tràn trề khí thế, rung động tâm can.
Đó là loại cảm giác của một phàm nhân, nhưng lòng lại mang mưu toan đến việc gánh vác khí thế thịnh vượng của toàn nhân loại của 1000 năm.
Bên trong "Thất Kiếm Thần Khúc" giấu kín vô số lý niệm sáng tác, tuy cô vẫn chưa nhìn được rõ ràng thứ linh cảm bùng nổ thông thiên này, nhưng nó đã trực tiếp vọt qua khái niệm logic, thẩm thấu vào cánh cửa lòng của cô, như hạt giống mai phục trong lòng từ lâu bỗng nhiên đâm rễ nảy mầm.
Hạt giống phá đất xông lên, ương ngạnh quật cường đập bể tầng vỏ cứng đang bao trùm bên ngoài tư duy của cô nàng.
Lúc ấy, trái tim Chung Lôi lập tức đập loạn ‘thình thịch’.
Trong lòng cô nàng có một dòng nước cuồn cuộn sôi trào mãnh liệt, biểu cảm thể hiện cảm xúc mãnh liệt, đủ loại giai điệu trong đầu như mãnh hổ tuôn ra, cuối cùng hiện hình trên giấy, biến thành hình thức ban đầu của "Phong Mang Tất Lộ".
Trong bài hát, cô nàng phát tiết sự hâm mộ của mình với Trần Phong đến cực hạn, điên cuồng ca tụng kỳ tài khoáng thế và tình cảm thiên kinh của Trần Phong.
Qua rất lâu sau, Chung Lôi đè dây đàn, buông ghi-ta xuống, mặt đỏ lên hỏi Trần Phong, "Thế nào?"
Trần Phong rơi vào yên lặng dài dằng dặc.
Sau khi trở thành nhân loại Ngân Hà, hắn đã thưởng thức qua vô số bài hát, tư duy tự thân và phương diện tiềm thức huyền bí trong vũ trụ càng liên hệ chặt chẽ, hắn của hiện tại đã có năng lực thưởng thức xứng với danh xưng Trần Phong đại sư.
Hắn đánh giá được.
Bên trong ca khúc có một lòng hăng hái không thể cản được, có thể khiến người nghe sinh ra sự cộng hưởng mãnh liệt, càng cảm nhận rõ tài hoa của chính họ.
Nó khác với những cuộc càn quét diện rộng của "Dục Hỏa", "Bản Thân Thiêu Đối" và "Thần Phong".
"Phong Mang Tất Lộ" có độ dài chỉ vào khoảng năm phút, có thể khiến người có tài năng chân chính càng trở nên tự tin, đồng thời cũng càng cố chấp, bất tri bất giác sinh ra một loại khát vọng và ý chí chiến đấu càng vĩ đại.
Nhưng nếu là một kẻ bình thường nghe được bài hát này, có thể chỉ biết gật đầu, cảm khái một câu. "Ồ, đây là một bài hát hay." Chỉ thế thôi.
Ở một phương diện nào đó, cảnh giới của bài hát này có chút ích kỷ, không có quá nhiều hỗ trợ đối với kẻ bình thường.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Chung Lôi.
Vì đối tượng mà bài hát cô nàng hướng đến vốn là "Thần" trong lòng cô.
Lúc cô bắn ra linh cảm và sáng tác, về căn bản là không cân nhắc đến phàm nhân.
Trần Phong lão sư không biểu lộ thái độ gì, Chung Lôi lại càng thấp thỏm.
Haiz, cô đã cố gắng như vậy, nhưng vẫn không cách nào đánh động được hắn ngay lập tức như xưa.
'Anh thật khó xâm phạm'.
Trần Phong bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt cô, "Chung Lôi, cám ơn cô đã viết bài hát cho tôi, rất hay."
Hắn hết sức khắc chế tâm tình của mình, vô cùng hiệu quả.
"Không cần cám ơn! Chờ tôi hoàn thành toàn bộ lại cho anh nghe!" Chung Lôi lập tức thẹn thùng, cô cầm đồ của mình lên, vội vàng chạy ra ngoài.
Sau đó cô quay đầu lại, dứ dứ quả đấm, "Dù chúng ta chưa xác lập quan hệ, nhưng mà khi anh gặp Lại n cũng phải chú ý một chút cho tôi."
Nói xong, cô nàng phóng vụt ra khỏi cửa, suýt chút nữa đụng phải một trong hai bảo vệ nữ ở cổng chính.
Trần Phong phì cười, rồi ngồi xuống giường ngẩn người.
Sách lược của hắn thay đổi lần nữa.
Trước đó hắn từng lên kế hoạch, nghĩ cách phát "Thần Phong" trong 20 năm từ 2500 - 2520, sau đó sẽ ngừng lại.
Nhưng sở dĩ lần trước phát thành công, vốn là nhờ cơ duyên xảo hợp sinh ra bởi cái tay Franky kỳ quái kia.
Muốn phát ra 20 năm, sau đó ngừng lại, nói nghe dễ nhỉ?
Dù hắn giả mạo tiên tri viết cẩm nang thì chưa chắc lúc nào cũng dùng được.
Nếu con người bình thường thực sự sẽ nghe lời như vậy, có lẽ Trần Phong chỉ cần học tập nhà tiên tri thất bại Nostradamus, viết ra cuốn “những lời tiên tri” là được rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, Chung Lôi lại tạo ra “Phong Mang Tất Lộ”.
Như vậy cũng không cần tắt “Thần Phong”.
Trong 1000 năm sau này, nhất định sẽ có những người trải qua sự tác động của “Phong Mang Tất Lộ”, nhất là những người thông minh đỉnh cấp.
Những người này rất dễ sinh ra cộng hưởng mãnh liệt với bài hát này, và được nó khích lệ.
Như vậy, khả năng lịch sử thai nghén ra lãnh tụ vĩ đại mà Trần Phong mong muốn, lại càng tăng lên một chút.
Trần Phong càng ghen tị với Chung Lôi.
Bản thân hắn thì liều sống liều chết như vậy mới có thể trở thành nhân loại Ngân Hà, mới đạt được thành tựu hiện tại, mới dám lớn tiếng nói hành trình của chính mình là vì mục tiêu vĩ đại.
Còn cô thì hay rồi.
Trong không gian nhỏ bé này, giữa hai điểm có khoảng cách ngắn ngủi là học viện Mason và khách sạn, trong thời gian ba ngày ba đêm, cô nàng lại một lần nữa lợi dụng dây đàn trong tay phóng bức xạ đến 1000 năm.
Cô quả thực muốn bay lên trời!
Cô muốn bay lượn khắp vũ trụ, nhất kỵ tuyệt trần!
Sau khi dọn dẹp xong, Trần Phong ra khỏi phòng, gọi điện cho hai vệ sĩ được hắn thuê với một số tiền lớn.
Một bác gái da đen không thu hút chút vào và một cô gái da trắng xinh đẹp mạnh mẽ, ăn mặc thời trang bước vào chỗ gần cửa sổ trong quán nước.
Chỗ hai người này uống cà phê có thể nhìn thấy cổng lớn của học viện Mason.
Trần Phong vốn là định một mực ở lại đây cho đến khi Chung Lôi hoàn thành việc học ở học viện Mason nhưng bây giờ hắn tạm thời có việc, không thể không trở về.
Tuy nhiên vài ngày trước Vương Tây Lôi đã cảnh báo là sẽ quấy rối Trần Phong, dù sao thì đây cũng không phải trong nước, mà là Mỹ, cho nên cẩn thận vẫn hơn.
Trước đó hắn cũng đã dặn đi dặn lại Chung Lôi, nếu hắn không ở đây thì bình thường, cô tuyệt đối không nên bước ra khỏi học viện Mason nửa bước.
Dù Chung Lôi không hiểu gì nhưng cô vẫn đồng ý.
Chuyện đó vẫn chưa phải là tất cả, Trần Phong còn tiêu một số tiền lớn cho một công ty vệ sĩ top 3 ở đây, thuê về một cặp vệ sĩ Hắc Bạch Song Sát.
Tại sao không thuê vệ sĩ nam?
Vệ sĩ nam làm sao có thể theo vào nhà vệ sinh nữ?
"Trần tiên sinh, chào anh."
"Hey, boss."
Trần Phong gật đầu nói: "Hai người đều là những vệ sĩ giỏi nhất nước ở đây. Về chuyên môn, tôi tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của các cô. Nhưng tôi vẫn muốn nhấn mạnh một lần nữa rằng, tôi là người cầu toàn và rất khắt khe. Tôi hy vọng các cô xứng đáng với mức lương 200.000 đô la Mỹ hàng tháng."
"Được, thưa Trần tiên sinh."
"Không có vấn đề, thưa boss, anh cần ra sân bay sao? Tôi đưa anh đi nhé?"
Trần Phong nheo mắt, lắc đầu, "Tôi đã nói rồi, các người chỉ cần phụ trách an toàn của cô ấy, chân chính hoàn mỹ là được. Còn về an toàn của tôi? Trên thế giới này, không người nào có thể tổn thương tôi được, không cần các người phí tâm."
Nói xong Trần Phong bỏ đi.
Nhân loại Ngân Hà, chính là bành trướng như thế.
Cảm giác vô địch, bình thường đúng là rất buồn tẻ.
Rầm!
Sau đó, một ngón chân của hắn vô tình vấp phải cửa đá cẩm thạch bên ngoài quán nước.
Auuu. . .
Cái cánh cửa này, đúng là không phải người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận