Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 217: Nghiêm Sư Xuất Cao Đồ

Trần Phong vượt qua một ngày vừa đau khổ lại vui vẻ, nghĩ lại mà kinh hãi.
Hắn từng cho rằng u Thanh Lam đã là nghiêm khắc lắm rồi.
Nhưng sau khi 'trải nghiệm' AI mô phỏng u lão sư phiên bản 'Diệt Tuyệt Sư Thái', hắn mới nhận ra mình quá ngây thơ rồi.
Tốc độ giảng bài x2 là cái quỷ gì?
Trả lời sai sẽ bị điện giật, là cái quỷ gì?
Còn chưa giải đề này xong đã ra thêm một đề khác, là cái quỷ gì?
Chết tiệt, tại sao tài liệu giảng dạy năm đầu tiểu học lại khó như vậy?
Chờ đến chạng vạng, rốt cuộc u Thanh Lam cũng làm xong việc của cô nàng, trở lại trước mặt Trần Phong.
Hổ lạc đồng bằng bị chó nó khinh, Trần đại sư đang thoi thóp hơi thở cuối cùng.
u Thanh Lam liếc nhìn tiến độ học tập, khen ngợi: "Ghê ghê, không tệ nha, chỉ mới một ngày mà đã học xong 3 bài, hiệu sức cao ghê!"
Trần Phong trợn trắng mắt, tràn đầy oán hận: "Nói nhảm! Đáp sai 1 câu là bị điện giật một cú, tôi có thể không nhanh sao!"
"Thật ra thì cũng bình thường thôi mà, 10% học sinh hàng đầu trong các lớp học bình thường ở các trường tiểu học bình thường có trình độ này. "
Trần Phong lại trợn trắng hai mắt, chỉ thiếu chút nữa là tức giận mà ngất đi.
Mình đã liều mạng như vậy rồi, vậy mà chẳng bằng một học sinh tiểu học trong lớp chọn?
Ở chỗ này, trẻ con vừa sinh ra sẽ giải được tích phân vi phân hả?
Tại sao ngay từ trong trứng bọn nó đã giỏi như vậy rồi hả?
Đến tột cùng thì thế đạo này là cái quỷ gì vậy?!
"Được rồi, cho nghỉ ngơi thêm 10 phút. Chúng ta lại tiếp tục."
u Thanh Lam nhún nhún vai.
Trần Phong cũng chẳng oán giận gì thêm.
Một khi đã biết và tiếp nhận mình là một kẻ học tra siêu cấp, dường như có thể cảm nhận được sự tha thiết chờ mong mình 'hóa rồng' của u Thanh Lam.
'Nghiêm sư xuất cao đồ', cô nàng đang giúp chính mình.
"Đúng rồi, vừa rồi cô phải làm cái gì vậy?"
"Cái gì mà cô cô cô! Gọi tôi là u lão sư. "
"..."
Trần Phong câm miệng, yên lặng, không gọi được.
"Được rồi, cũng không có chuyện gì lớn. Anh cũng biết đó, ngày quyết chiến càng lúc càng gần. Chúng ta cần phải chuẩn bị một chút, lỡ may đánh không lại thì còn có biện pháp mà rút lui."
Trần Phong âm thầm bĩu môi.
Rút lui?
Thật ngây thơ!
Nhưng thôi cứ như vậy đi, mình cũng chẳng thể làm gì hơn!
Làm người ấy à, đôi khi phải sống thật ngây thơ ấu trĩ, có như vậy mới có dũng khí để đối mặt với bóng tối không thể chống đỡ.
"Văn minh nhân loại đã có lịch sử lâu đời như vậy. Cũng không thể rút lui mỗi con người thôi, chúng ta vẫn muốn cố hết sức để gìn giữ một ít di tích lịch sử. Mang theo những thứ có ý nghĩa kế thừa quan trọng đối với lịch sử. Đến ngàn vạn năm sau, khi nền văn minh của chúng ta trải rộng khắp các vì sao, các thế hệ tương lai có thể nhìn thấy từ những di tích này, là tinh thần đấu tranh kiên cường của tổ tiên, là biết bao xương máu đã đổ trên Trái Đất."
Trần Phong thầm khen ngợi đối với những lời này.
Rất có đạo lý!
Mặc dù nhất định sẽ chiến bại, nhưng có được tinh thần như thế thì vẫn rất đáng khen.
"Nhưng mà, việc tháo dỡ và di dời những thứ này là một công việc đòi hỏi rất tinh vi, liên quan đến phương diện kĩ thuật khảo cổ học và vật liệu học. Tại hạ bất tài, chính là chuyên gia của phương diện này, cho nên được mời làm người phụ trách việc di dời các di tích cổ ở khu vực Hán Châu."
Trần Phong sáng rỡ hai mắt: "Khu vực Hán Châu? Chỗ đó có di tích cổ nào vậy?"
"Thượng vàng hạ cám thì cũng mấy chục cái đó. Trong đó có vài địa điểm trứ danh như Thải Vi Lư, địa chỉ cũ của Duyệt Lai, còn có vài địa điểm làm việc của tập đoàn Tinh Phong nữa."
Trần Phong: "Hả? Mấy chỗ rách nát đó mà cũng đáng giá vậy sao?"
"Nói bậy nói bạ gì đấy! Anh dám xem thường Trần Phong đại sư hả? Đừng tưởng rằng anh và ông ấy có dáng dấp giống nhau thì tôi sẽ không dám đánh anh nhé!"
u Thanh Lam phát hỏa.
Tâm tình của Trần Phong vô cùng phức tạp, cũng không biết nên khen cô nàng một câu hay là phải làm như thế nào nữa.
Các cô lại bỏ qua toilet công cộng của tôi, thật chẳng chuyên nghiệp tí nào.
Buồn cười.
"Thải Vi Lư là nơi đầu tiên Trần Phong đại sư công khai bộc lộ tài hoa, là nơi khởi đầu của thanh danh đệ nhất thế giới, rất có ý nghĩa lịch sử. Trong viện bảo tàng cất chứa một lượng lớn bản thảo của Trần Phong đại sư và Chung Lôi đại sư, mỗi một thứ đều là văn vật quan trọng."
"Được rồi được rồi, đúng vậy đúng vậy. Vậy nếu như có người có thể lên giao nộp văn vật thất lạc, sau đó được nghiệm chứng là có thật, thì có nhận được khen thưởng không?"
"Đương nhiên là có rồi! Có thể nâng cao địa vị xã hội của bản thân cũng như quyền phân phối tài nguyên, còn có thể được mọi người ngưỡng mộ và khen ngợi."
Ánh mắt của Trần Phong dần dần sáng rỡ.
Lần này thì không được rồi.
Nhưng không sao, vẫn còn có lần sau!
Chẳng phải các cô muốn văn vật sao?
Mình sẽ đào một cái hố ở nơi rừng sâu núi thẳm, tự mình chôn xuống một cái rương phong kín, bảo đảm không ai tìm ra, chỉ có thể tự mình đào ra mà thôi.
Mình có nên giấu vài bản gốc không nhỉ?
Chỉ giấu của mình thôi hả?
Của Chung Lôi thì sao?
Khụ khụ.
"Sao anh lại ho khan nữa rồi? Cái vẻ mặt không đứng đắn này của anh là ý gì? Mau xốc lại tinh thần cho tôi! Nếu không tôi lại để Diệt Tuyệt Sư Thái đến dạy anh bây giờ."
Trần Phong vội vàng ngồi thẳng lưng.
"Tốt lắm, mở đến bài số 6 cho tôi, tiêu chuẩn và vi sai của phân tích sóng tải lực cơ bản."
.....
Kỳ hạn bảy ngày giam lỏng kết thúc thuận lợi.
Trong khoảng thời gian này, tiến triển học tập của Trần Phong có thể xem là tạm ổn.
Hắn đã học xong hết thảy chương trình học của năm 1 và năm 2 tiểu học, cũng hoàn thành phần lớn nội dung của năm thứ 3.
Bản thân hắn cảm thấy không được hài lòng cho lắm, nhưng u Thanh Lam lại khen không dứt miệng.
"Ơ, thế là khá lắm rồi đấy. Vốn dĩ tôi còn nghĩ là cùng lắm thì anh chỉ hoàn thành được năm 1, năm 2 thôi kìa"
Trần Phong: "Có ý gì? Xem thường tôi?"
"Được rồi, chẳng qua là tôi dựa vào học lực mà hệ thống trường học hiển thị để dự đoán thôi mà, dự đoán này rất khoa học đấy."
"Có nghĩa là tôi phát huy vượt sức tưởng tượng?"
"Ừm, có thể nói là như vậy. Có lẽ là vì trải qua những ngày huấn luyện cường hóa, nên trí lực của anh đã được cải thiện hơn. Nhưng anh cũng đừng xao nhãng, thời gian còn lại của anh chỉ có 3 tuần thôi, do vậy, nhiệm vụ của anh vẫn rất nặng nề đấy."
"Được rồi, được rồi. Khụ khụ."
Bước ra khỏi phòng tạm giam, trở lại ký túc xá của mình, Trần Phong xoa xoa cổ họng, luôn cảm thấy dạo này cổ họng càng lúc càng ngứa.
Hắn đang nghĩ có nên đi đến phòng y tế khám qua một chút hay không, nhưng hình như hơi kiểu "chuyện bé xé ra to" thì phải.
Vì vậy, hắn chỉ ở dùng thiết bị y tế cá nhân trong phòng quét toàn thân một cái, xác nhận rằng các cơ quan trên người không xảy ra điều gì bất thường, vẫn ổn định.
Trong máy quét quần thể vi sinh vật lại có mấy trăm đốm màu đỏ tỏ ý cảnh báo, lít nha lít nhít một chuỗi dài.
Nhưng Trần Phong không xem kỹ, chỉ liếc mắt một cái mà thôi.
Quần thể vi sinh vật trong cơ thể con người, không thể dùng số lượng để đong đếm, chỉ có thể nói ước chừng có 1,2,3 kg gì đó mà thôi.
Tất nhiên là vi sinh vật cũng có tốt có xấu.
Ai trên người mà chẳng có mấy con vi khuẩn virus tham ăn tham uống chứ?
Hắn lại xem thêm một chút về bảng dữ liệu mức độ thức tỉnh gen của chính mình, vẫn là 31,81%, vẫn ổn định.
Khi trở lại thế kỷ 21, độ thức tỉnh gen của hắn có thể tương đương với nửa siêu nhân, mạnh đến nổi khiến người ta muốn báo cảnh sát.
Cho nên, không cần phải kinh hoảng.
Sáng sớm hôm sau, sau một tuần giam lỏng, Trần Phong dậy thật sớm, một đường chạy chậm, lao nhanh về hướng sân huấn luyện cách đó 70km.
Đi học tuy tốt, nhưng bị giam lỏng lâu như vậy, hắn quả thực có chút khó chịu, cảm giác cơ thể sắp rỉ sét đến nơi, nên lúc này hắn rất hăng hái ra sân huấn luyện, chảy chút mồ hôi, nói không chừng cái chứng ho khan kia không uống thuốc cũng tự khỏi ấy chứ.
Vốn dĩ hắn đã nắm chắc thời gian, nhưng không ngờ lúc đến nơi, lại phát hiện bên kia đã sớm tập trung đầy người.
Hóa ra, mấy ngày mà hắn "trốn giáo huấn", nội dung huấn luyện tố dưỡng của tân binh cũng được nâng lên, Đinh Hổ đã đem thời gian huấn luyện lùi lại sớm hơn nửa tiếng rồi.
"Báo cáo! Trần Phong thỉnh cầu được đứng vào hàng ngũ!"
Trần Phong đứng bên ngoài sân huấn luyện, chào một cái.
Đinh Hổ và đám tân binh đồng loạt quay đầu nhìn hắn, ai nấy đều mang theo nụ cười cực kỳ quỷ dị.
Trần Phong có cảm giác rợn cả tóc gáy, nhưng lại không biết đã chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận