Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1160: Tái Diễn Lịch Sử (2)

Nhìn thấy những biến hóa xảy ra mồn một trước mắt, Trần Phong sững sờ.
Hóa ra, trong thời kỳ viễn cổ, hình thái của cơ thể nhân loại thực sự có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy.
Không cần phải giãn cách giữa 2 thế hệ, mà nó xảy ra trên cùng cơ thể của một người, bởi vì điều kiện hoàn cảnh bên ngoài mà cấp tốc biến hóa.
Trần Phong cũng mới biết, hóa ra phương thức biểu hiện gen ban đầu của nhân loại có thể đạt được một tiềm lực cường đại đến nhường này.
Liên quan đến quá trình tiến hóa của nhân loại, các nhà khoa học đã có rất nhiều suy đoán khác nhau.
Cho dù sau này nhân loại đã có trình độ công nghệ phát triển cao, cho dù đã có thể sử dụng gen để tổng hợp thành một số loài mới, thậm chí còn có thể sử dụng công nghệ nhân bản để tạo ra một giống loài mới, nhưng đối với quá trình mấy triệu năm tiến hóa từ loài vượn cổ để thành người, vấn đề này vẫn còn khá nhiều tranh cãi, tất cả cũng chỉ là suy đoán.
Hầu hết mọi người đều tán thành với ý kiến cho rằng hình thái cơ thể của con người chính là kết quả của quá trình tiến hóa chậm chạp và liên tục của quá trình chọn lọc tự nhiên.
Nhưng trên thực tế, khi nhân loại có trí tuệ và trở thành Homo sapiens, tác dụng của chọn lọc tự nhiên bỗng giảm đi rất nhiều.
Nhưng quá trình triệt tiêu lông tóc trên cơ thể con người vẫn chưa hề kết thúc, mà vẫn còn tiếp tục được thúc đẩy.
Cũng không thể nào là vì sự thay đổi về quan niệm thẩm mỹ mà chọn lọc tự nhiên có xu hướng xuất hiện lúc quần thể đang sinh sôi được.
Ai có thể biết được quan niệm thẩm mỹ của người viễn cổ là như nào, có khi chính là càng nhiều lông càng đẹp thì sao.
Những thay đổi về lông tóc xảy ra trong quá trình tiến hóa của con người đã trở thành vấn đề nan giải của vô số nhà khoa học cổ sinh vật, mỗi người mỗi suy đoán khác nhau.
Giờ thì Trần Phong đã biết lý do.
Trong lịch sử tiến hóa của quần thể nhân loại, có một đoạn lịch sử đòi hỏi con người phải biết bơi, có như thế mới có thể cứu lấy sự tồn vong của giống nòi.
Có lẽ sau khi thế hệ này sống sót thành công, lông tóc sẽ được phục hồi trở lại hình dạng ban đầu do nhu cầu về săn bắt và giữ ấm, tuy nhiên, trong đầu mỗi người đã khắc sâu được một nhận thức, rằng càng ít lông tóc thì nhân loại càng dễ chống chọi với môi trường hơn, điều này cũng được truyền thừa qua rất nhiều thế hệ, mãi cho đến một ngày nào đó, khi trí tuệ nhân loại đạt đến một trình độ nhất định, năng lực sản xuất đáp ứng được nhu cầu ăn mặc giữ ấm thì xu hướng triệt tiêu lông tóc lại biểu hiện mạnh mẽ, cuối cùng trở thành xu hướng chủ đạo.
Sự tiến hóa nhanh chóng của những đứa trẻ vượn cổ đã khiến bộ tộc có cơ hội thở dốc, mối lo ngại về thức ăn được làm dịu.
Nhưng nếu cứ tiếp tục mưa lớn như thế này, thì quần thể vẫn không có khả năng sinh sôi phát triển, dân số sẽ tiếp tục suy giảm do điều kiện ngoại cảnh khắc nghiệt, có thể là vì chết tự nhiên, hoặc có thể là chết vì bệnh tật.
Tóm lại, dân số sẽ tiếp tục giảm, nhưng tốc độ giảm sẽ chậm hơn nhiều so với tháng đầu tiên.
Sự thay đổi chân chính đến vào 5 tháng sau khi cơn mưa lớn không ngừng trút xuống.
5 tháng sấm chớp ròng rã đã khiến lượng oxy và hydro trên Trái Đất phản ứng cấp tốc với nhau, tạo ra ngày càng nhiều nước. Trận mưa như trút nước khiến mực nước biển tiếp tục dâng cao, cuối cùng hình thành nên sự xuất hiện địa hình của Trái Đất sau này.
Cuối cùng thì sự kiên trì của bộ tộc vượn cổ cũng đã đi đến cực hạn.
Bất kể già trẻ, không bệnh thì cũng bị thương.
Không ai có thể ra ngoài kiếm ăn nữa.
Bộ lạc chìm vào cảnh tuyệt vọng chân chính.
Cũng chính vào ngày này, một chiếc tàu ngầm sinh học khổng lồ đã tiếp cận núi đá.
Theo một nghĩa nào đó, con tàu này không thể gọi là tàu ngầm được, vì bên trong không hề có không khí.
Từ trong chiếc tàu ngầm này, người Ngư Tinh đã chui ra và ngoi lên khỏi mặt nước, phần thân trên giống như vượn cổ, nhưng phần thân dưới là hình chiếc đuôi cá rất dài.
Đây là một nữ Ngư Tinh.
Hình thể của cô rất lớn, cao đến 8m.
Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vẫy tay chào với những người vượn cổ, cố tỏ ra thân thiết như đồng loại vượn cổ.
Sau đó, từ đỉnh tàu ngầm duỗi ra một chiếc thang, nối dài đến cửa hang.
Phần trên của chiếc tàu ngầm khổng lồ bắt đầu phát triển như một loài thực vật, mọc ra trên cấu trúc giống như một tòa nhà. Đây là cảnh tượng mà những người vượn cổ xưa nay không tài nào tưởng tượng ra được.
Chiếc tàu ngầm trở thành một hòn đảo nho nhỏ, nổi lên khỏi mặt nước.
87 người vượn cổ còn lại dìu dắt nhau, bước lên bề mặt của tàu ngầm trong sự bối rối và căng thẳng.
Ở nơi này, người vượn cổ lần đầu tiên tiếp xúc với thức ăn chín - cá nướng.
Người vượn cổ cũng lần đầu tiên được tiếp xúc với thuốc.
Trần Phong bỗng nhiên biết được nguồn gốc của câu chuyện huyễn tưởng về con thuyền của Noah trong thần thoại phương Tây, và cả nguồn gốc của truyền thuyết Nữ Oa trong thần thoại Trung Hoa - người đã có công cải tạo bầu trời và cứu thế giới trong trận đại hồng thủy.
Ký ức xếp chồng đã được cất giấu kín trong lòng mọi người, thông qua thức ăn từ cá, cuối cùng trở thành huyền thoại và truyền thuyết.
Người vượn cổ đại định cư trên đảo nổi, sống trên đó hơn 7 tháng.
Sang tháng thứ 3, mưa lớn cuối cùng cũng ngừng dần, nhưng bầu trời vẫn dày đặc mây đen, thỉnh thoảng lại có mưa phùn rả rích, bên ngoài vẫn có nước lũ hoành hành.
Mãi đến hơn 7 tháng sau, ánh mặt trời ấm áp rốt cục lại tràn ngập khắp mặt đất, mặt đất bắt đầu khô ráo.
Lúc này, bộ tộc người vượn cổ đã đến lục địa châu Phi nhờ chiếc tàu ngầm của người Ngư Tinh, rời khỏi hòn đảo nổi, vẫy tay chào tạm biệt nhau, bắt đầu một cuộc sinh sôi mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận