Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 187: Thật Là Thất Lễ!

"20 vạn."
Tiếp tục im lặng.
"25 vạn."
"Hừmmm..." vị quản gia thoáng động lòng, vẻ mặt bắt đầu do dự.
Nhưng nghĩ đến sự nghiệp và cuộc đời của mình, vị quản gia cố nén đau lòng, cự tuyệt sự cám dỗ ma quỷ này.
Sợ Vương Tây Lôi lại đập ra giá tiền cao hơn, tăng thêm nỗi thống khổ của mình, vị quản gia quả quyết xoay người rời đi.
Quả là một sự lựa chọn gian nan.
Đám người này trố mắt nhìn nhau, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi.
Không lâu sau, thời gian bắt đầu party càng lúc càng cận kề, ngày càng nhiều ngôi sao màn bạc u Mỹ lần lượt xuất hiện, nắm bắt đúng thời gian đi vào biệt thự.
Vương Tây Lôi dứt khoát để lại tiểu thịt tươi và tiểu hoa ở ngoài cửa lớn biệt thự, giả bộ đang trên đường đi vào bên trong, dùng những ca sĩ và người giới thời trang u Mỹ đi ngang qua làm phông nền, tự mình chụp vài tấm.
Khỏi phải nói, dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.
Bước ngoặt xuất hiện sau khi party chính thức bắt đầu được 10', quản gia đi ra.
"Vận khí của các anh cũng thật quá tốt, trong danh sách có hai người trong giới âm nhạc Hoa ngữ bởi vì đến trễ, nên rất có thể là sẽ không tới nữa. Vì vậy, các anh có thể chọn ra hai người đi vào bên trong, một nam một nữ. Nhưng tôi chỉ có thể dùng danh phận của hai người kia để đưa các anh vào, không thể giúp các anh giả mạo thư mời được. Vì thế, sau khi vào bên trong, tốt nhất đừng có bắt chuyện lung tung, tùy tiện ăn chút gì đó, lại đi dạo một vòng, sau đó mau chóng làm xong chuyện mà các anh muốn làm, rồi ra về sớm một chút. Tuyệt đối đừng gây rắc rối cho tôi đấy."
Vương Tây Lôi vui mừng khôn xiết, cúi đầu khom lưng liên tục nói cảm ơn, rồi nhanh nhẹn chọn ra một nam một nữ để bọn họ bước vào.
Về phần những người khác, thôi thì chỉ có thể chán nản ra về mà thôi.
Cơ hội chỉ đến trong chớp mắt, vô cùng khan hiếm, đã đến trước cổng mà còn bỏ rơi. Thôi thì chỉ có thể tự trách bản thân rằng tư thế trên trên giường chưa đủ ưu mỹ mà thôi.
...
Tuy rằng gặp phải trắc trở, nhưng Tô tiểu sinh và Lương tiểu hoa vẫn có thể trà trộn vào party được.
Hai người vừa bước vào trang viên, liền bị cảnh tượng nguy nga trước mặt khiến hoa cả mắt.
Nơi các ngôi sao hội họp, đâu đâu cũng là người lỗi lạc.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, trong hội trường này, mỗi một người đều là nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, sức ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Ca sĩ, diễn viên, ngôi sao thể thao.......
Nhưng người được hoan nghênh nhất, tôn trọng nhất, có nhiều người vây xung quanh khách khí trò chuyện nhất, lại là những nhà sản xuất và tư sản đỉnh cấp - những người khống chế tài nguyên trong giới giải trí.
Hai người Tô - Lương không hề nghe theo lời căn dặn của vị quản gia, mà vui sướng áp sát đám người, nhiệt tình bắt chuyện với tất cả mọi người, lôi kéo làm quen, trao đổi danh thiếp, chụp ảnh chung.
Hai người bọn họ vô cùng cao hứng, thoáng như "bà Lưu bước vào Đại quan viên" (*), thứ gì bên trong cũng tràn đầy ly kỳ.
Mặc dù những người khác đều cảm thấy ngạc nhiên và buồn bực đối với hai khuôn mặt xa lạ này, nhưng lại nghĩ, nếu có thể được mời tới đây, thì hẳn là hai người bọn họ cũng có chút lai lịch.
Vì lẽ đó, khi những người này chụp chung hình lưu niệm và trao đổi danh thiếp, mặc dù có chút lúng túng, nhưng vẫn duy trì nụ cười lịch sự.
Chờ hai người này đi rồi, những ca sĩ u Mỹ bị lôi kéo chụp ảnh chung mới bắt đầu xì xào bàn tán, luôn có cảm giác mình bị biến thành phông nền cho kẻ khác.
Mà nữ sĩ Royce luôn yếu thế trước mặt Trần Phong, cũng bị lôi kéo chụp chung rồi.
Hai tên "nhà quê" Trần Phong và Chung Lôi chưa bao giờ quan tâm đến những tin tức trên phương diện này, không cảm thấy Royce có gì lợi hại.
Nhưng, đã là một cố vấn có thâm niên của học viện George Mason, thì đương nhiên, Royce phải có chút tài năng.
Cô ta vốn là giảng viên thanh nhạc có thâm niên trong nghề, nắm vững rất nhiều kỹ năng đào tạo những kỹ xảo ca hát sáng tạo độc đáo, độ khó cao. Không ít ca sĩ đỉnh cấp từng theo học cô ta.
Sở dĩ cô ta khách khí với Trần Phong như vậy, là vì khi làm người cố vấn cho Chung Lôi khi theo học ở đây, cô ta đã tìm hiểu rất kĩ về Chung Lôi.
Cô ta biết rõ, đứng phía sau lưng Chung Lôi là một nhà sản xuất âm nhạc vô cùng lợi hại, chẳng qua, cô ta không ngờ, người ấy lại là ông chủ của Tinh Phong Entertainment.
Vì lẽ đó, mà hôm qua, khi gặp và tán gẫu được một lúc, cô ta lại trở nên nhiệt tình như vậy, còn chủ động mời hắn đến đây.
Cũng trong hôm qua, Royce đã tìm hiểu về những câu chuyện xoay quanh vị 'kỳ nhân' này, sau đó nghe xong từng bài hát do Trần Phong "sáng tác", lại càng bị năng lực sáng tác 'kinh thế hãi tục' làm cho khiếp sợ.
Hôm nay, Royce nhất định phải lôi kéo Trần Phong đến đây, thực ra cũng vì một chút tư tâm của mình.
Hiện tại, Trần Phong vẫn là người tự do, vẫn nằm bên ngoài vòng tròn chủ lưu của giới âm nhạc u Mỹ, hầu hết mọi người ở đây đều không biết chuyện gì đang xảy ra trong vòng tròn âm nhạc của một ngôn ngữ khác bên bờ Đại Dương bên kia.
Thành tựu nghệ thuật của Royce gần như đã đạt đến giới hạn, và không thể nào tăng thêm được nữa.
Nhưng cô ta lại có thể lợi dụng tầng quan hệ này, tiến cử Trần Phong với những "học viên tai to mặt lớn" vốn dĩ có giao tình với cô ta, cũng thuận lý thành chương, trở thành người phát ngôn của Trần Phong ở bên này.
Bởi vì cô ta biết rõ, Trần Phong đang sở hữu một số ca khúc tiếng Anh, do hắn tự sáng tác, và muốn bán ra ngoài.
Mặc dù chưa nghe qua những bài hát đó, nhưng nghĩ đến tài nghệ sáng tác của Trần Phong, chắc chắn những ca khúc này không hề thua kém những ca khúc kinh điển trước đó.
Như vậy, nếu cô ta có thể kiểm soát cả hai nguồn tài nguyên trọng yếu cùng một lúc, vừa có nhạc sĩ lại có ca sĩ, nói không chừng, có thể thoát khỏi hạn chế của một giảng viên thanh nhạc, có thể trở thành một người quản lý tài nguyên có tiếng nói hơn, sở hữu sản nghiệp thuộc về chính mình, mà không phải chỉ là một cổ phần nhỏ không đáng kể của học viện George Mason.
"Royce, hai cái người lợi hại trong giới âm nhạc mà chị nhắc đến, khi nào mới tới chứ?"
Sau khi Tô tiểu sinh và Lương tiểu hoa rời đi, một nữ ca sĩ vóc dáng cao gầy, hơi lộ ra chút lo lắng, hỏi.
Royce phất tay một cái: "Bọn họ đang bị kẹt xe, hẳn là nửa tiếng sau sẽ đến."
Lại có người oán trách: "Tham gia một party quan trọng như vậy mà cũng tới trễ, thật là thất lễ."
Royce lại giải thích lần nữa: "Bọn họ chưa quen thuộc với cuộc sống ở Los Angeles, nên đừng trách bọn họ nữa."
"Royce, lúc trước chị đâu có dễ dàng tha thứ cho những người tới trễ như vậy đâu. Lúc tụi em theo học chị, chị vô cùng nghiêm khắc ấy."
"Đúng vậy."
Royce lúng túng lắc đầu, lộ ra vẻ rất bất đắc dĩ.
Một nam ca sĩ có giao tình rất rốt với Royce đề nghị: "Hay là chúng ta ra cửa hỏi một chút đi, có lẽ bọn họ đã tới rồi thì sao? Có khi chúng ta không nhìn thấy mà thôi."
Mặc dù Royce cảm thấy không cần phải như vậy, nhưng vẫn dẫn theo người đi ra cửa.
Mọi người gọi người nhân viên phụ trách tiếp khách lại hỏi.
Người nhân viên này tra một lúc trên Ipad rồi nói: "Trần tiên sinh và Chung nữ sĩ không có đến trễ. Vừa bắt đầu party là đã đến rồi."
Lần này, Royce hoàn toàn mờ mịt.
"Không thể nào, chúng tôi vẫn luôn ở bên trong, có thấy bọn họ đâu."
Thật ra Royce còn muốn nói, siêu sao như Kelly Sweet cũng bị vây quanh bởi rất nhiều người trong biệt thự.
Nếu như hai người kia tới, cho dù không chú ý tới mình, thì cũng nên chú ý tới Kelly một chút chứ.
Bọn họ mới vừa hợp tác không lâu, nhất định sẽ đi qua chào hỏi, như vậy thuận thế, Kelly cũng sẽ cùng hai người bọn họ chủ động tới chào hỏi mình.
Dù sao thì hôm nay Trần Phong cũng tham với tư cách là "bạn trai" của mình mà.
Nhân viên cũng không biết hành động vừa rồi của quản gia, không hề hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn nói: "Để tôi dẫn các vị đi tìm bọn họ đi. Tôi vừa thấy bọn họ đứng bên kia."
----
(*) Nguyên văn:
刘姥姥


进大观园

Già Lưu (
刘姥姥

): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là bà một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với ‘nhà quê lên tỉnh’ của Việt Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận