Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 378: Không Vất Vả

Liên minh của Chiến Tuyến Tự Do vốn có 3 tỷ người, mất 500 triệu trong chiến tranh toàn diện của Lôi, bây giờ lại mất thêm 800 triệu, chỉ còn lại 1 tỷ 700 triệu người.
Quá khốc liệt.
Đây đều là quả đắng mà tiền thân của Phồn Tinh, Lôi, gieo xuống.
Muốn dùng lý trí tha thứ cho cô rất dễ dàng, nhưng Trần Phong không ngờ rằng, trên phương diện tình cảm lại khó tha thứ đến vậy, nặng nề đến vậy.
Trong 100 năm qua, trong thời gian Phồn Tinh gây ra chiến tranh, nhân khẩu đã giảm mạnh từ 20 tỷ xuống còn 7 tỷ, mất đi 13 tỷ, vậy sau đó nhân số chết vì chiến tranh phải gấp 2-3 lần con số này.
Chỉ có điều, trước kia Trần Phong không biết bọn họ, mặc dù đau lòng, nhưng vẫn cảm thấy khoảng cách giữa mình là con số đó rất vô tình.
Nhưng lần này...
Đinh Hổ, Bàng Đức, Diệp Lộ Minh, các đồng đội khác của trung đội Đặc Nhiệm, Trường Diệp Phong tiểu đoàn Đại Phong, Gaius tiểu đoàn trưởng Caesar…
Bây giờ có lẽ còn cộng thêm Lâm Bố, tiểu Chu.
Khi người chết thay đổi từ những con số thành những cái tên quen thuộc, Trần Phong không thể nào nghĩ rằng mọi chuyện không liên quan gì đến mình nữa.
Vậy mà hắn lại còn muốn chứa chấp hung thủ mà mình tạo ra vì giai đoạn tiếp theo của mục.
Thiện và ác đã không cách nào phân rõ.
Hắn thậm chí còn không quá dám suy nghĩ sâu về vấn đề này, hắn sợ chính mình gánh không nổi.
Trần Phong thở dài, "Ừm, sự hy sinh của tất cả mọi người đều không uổng phí. Thật xin lỗi.”
Đổng Sơn ngạc nhiên, "Tại sao cậu lại nói xin lỗi?"
"Không có gì. Đúng rồi, Đường đội trưởng không có sao chứ?"
"Không sao, chỉ đang hôn mê thôi."
"Vậy là tốt rồi. Kiểm kê chiến trường, chữa trị người bị thương, giải cứu bốn tỷ người do Lôi khống chế, tích hợp lực lượng của Lôi, nhanh chóng xây dựng lại sức chiến đấu. Hành động càng nhanh càng tốt, chúng ta không có nhiều thời gian để thở đâu, thời gian còn lại cho chúng ta vẫn chỉ là 8 tháng."
Sau khi sắp xếp mệnh lệnh mới xong, Trần Phong lại nghĩ tới những gì Đổng lão đầu vừa nói.
‘Tên của mình sẽ vang vọng trong hệ Ngân Hà?
Đúng là viễn cảnh đẹp đẽ, đầy hoang đường và nực cười.’
Nhưng lần này coi như xong đi.
Lần này biên độ tiến bộ trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại rất lớn, nhưng Trần Phong cũng chưa bành trướng đến mức sinh ra ảo tưởng không thực tế.
Sống trong thất bại lần lượt, hắn sớm đã học xong kỹ xảo khuyên bảo bản thân hoàn mỹ nhất.
Vĩnh viễn không ôm hy vọng, hắn sẽ vĩnh viễn không thất vọng.
Sau 25 phút, Trần Phong đến được bề mặt phía dưới, nhưng con đường phía trước đã bị chặn bởi một trận sụt lún.
Cái hố sâu đi từ tâm trái đất ra tới gần mặt đất bị chủ pháo xạ tuyến K5 oanh kích đã sớm sụp đổ hoàn toàn trong trận chiến kịch liệt.
Trần Phong chỉ có thể tự mình không ngừng phá vỡ magma hướng thẳng đến mặt đất.
Trong quá trình phá đá, hắn sẽ luôn bắt gặp những gì còn sót lại của đồng đội và cỗ máy chiến tranh trí năng đã bị phá hủy.
Trần Phong không thể không đổi sang hình thái xung kích to lớn hơn để thu thập di thể của chiến hữu.
Nửa giờ sau, ngay lúc năng lượng của hình thái tối thượng của Ưng Kích Giáp về 0, hắn cuối cùng cũng xuyên thủng lớp đất đá và xuất hiện trên bề mặt.
Ưng Kích Giáp cấp tốc thu hẹp, trở về hình thức thiếp thân nhẹ nhàng hơn.
Thi thể của đồng đội ban đầu được chất trong ngăn chứa rơi thẳng xuống đất từ vị trí cao chừng vài mét, Trần Phong vội vàng nhảy lên như con bọ, cẩn thận bắt lấy từng người một.
Thứ cuối cùng hắn bắt được là một bộ phận cơ thể trống rỗng, chiến sĩ bên trong đã đánh đến Ưng Kích Giáp toàn thân vỡ vụn.
"Nhẹ một chút, khốn nạn!"
Một lời phàn nàn tức giận đột nhiên vang lên trong hệ thống truyền tin sóng não của hắn.
Trần Phong cúi đầu nhìn lại.
Dưới nón giáp đầy vết tích chiến tranh của bộ Ưng Kích Giáp này là khuôn mặt đang nhắm chặt hai mắt của Lâm Bố.
Thống trị liệu quark duy trì sinh mệnh trên Ưng Kích Giáp của Lâm Bố đang chập chờn ánh sáng.
Trần Phong cười vui vẻ.
‘Tôi đều từ bỏ anh, nhưng anh vẫn còn sống.’
Nhìn xem, đây là niềm vui mất đi rồi lấy lại được.
Nhưng mà lần này cái đầu to thật khổ, chỉ trong bốn tháng đã hình thành hai lần!
Thật không biết hiệu năng của điều kiện điều trị xây dựng lại cơ thể càng mạnh đối với anh ta cuối cùng là phúc hay họa.
Nhưng như vầy thì quá thảm rồi!
...
Lâm Bố: "Hôm nay tôi phát huy không tốt, chỉ chặt được 498 địch nhân, nhưng tôi tính qua rồi. Tôi nhiều hơn anh 32 ‘tên’. Tôi thắng!"
Trần Phong: "Ừ ừ, anh trâu bò, anh ghê gớm. Tôi cho anh 32 lời khen. Khiêm tốn một chút đi, khiêm tốn sẽ giúp người ta tiến bộ."
Lâm Bố: "Không thể, tôi không thể khiêm tốn. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ vượt qua anh. Lần sau tôi sẽ mang Ưng Kích Giáp 8 động cơ!"
Trần Phong: "…"
Trong lúc Trần Phong lần nữa thay pin, trên đường về kỳ hạm Thiên Tâm, sóng não của con hàng Lâm Bố này nghĩ chưa từng yên tĩnh.
Trần Phong bắt đầu nhớ cái tên Lâm Bố cao lãnh ngày nào.
Nhưng Trần Phong cũng biết, thật ra không phải do Lâm Bố đổi tính, chỉ là cuối cùng cũng đã thắng, nên hắn rất vui sướng, đến mức quên hết tất cả.
Sau sáu tiếng, Đường Thiên Tâm cũng tỉnh lại.
Đại lục Châu Á.
Thành phố Hán Châu.
Di chỉ viện nghiên cứu Tinh Phong.
Những cái hố khổng lồ mà các học giả đã mặc áo Ưng Kích Giáp thế hệ đầu tiên phá đất là lên vẫn còn tồn tại, nhưng sau 100 năm, nơi đây từ lâu đã bị bao phủ bởi cỏ dại tươi tốt và cây bụi.
Cạnh cái hố, các kỹ sư dựng tạm một sảnh lắp ghép với giếng trời 180 độ toàn cảnh.
Khi Trần Phong và Đường Thiên Tâm đẩy cửa bước vào, hơn 400 người sớm đã chỉnh tề ngồi ngay ngắn thật lâu bên trong ‘ầm ầm’ đứng dậy.
Trong đó, gần 300 người là đội trưởng của các tiểu đoàn lớn của Chiến Tuyến Tự Do, các học giả nặng ký của các viện nghiên cứu lớn theo sát quân đội, và người đứng đầu các cơ sở công nghiệp lớn.
Mặt khác, gần 100 người còn lại là người phát ngôn được Chiến Tuyến Tự Do lựa chọn ra từ 4 tỷ “con tin” bị cưỡng ép.
Dưới mô hình quản lý trải rộng và tinh tế của Lôi, phần lớn trong số 4 tỷ người trên hành tinh là công nhân, một số ít nhà khoa học và một số ít nhân cách trống rỗng được nuôi dưỡng trong kho dinh dưỡng từ khi còn nhỏ.
Không tồn tại nhân vật lãnh đạo, bởi vì Lôi không cần.
Cô có thể thực hiện chính xác các hướng dẫn cho từng người cụ thể.
Nên khi lựa chọn nhân viên tham gia, Chiến Tuyến Tự Do gặp chút khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn chọn được gần trăm người lớn tuổi được kính trọng ở nhiều vùng khác nhau.
Lúc này, ai nấy đều dùng ánh mắt vô cùng sùng kính nhìn về phía Trần Phong.
Khuỷu tay Đường Thiên Tâm đụng vào Trần Phong, "Đi lên nói chút gì đi?"
Trần Phong giương mắt nhìn lên, có thể thấy được mỗi người đều phát ra ánh mắt chân thành tha thiết từ nội tâm.
Nhưng không hiểu sao hắn lại chột dạ.
Hắn âm thầm thở dài, nở ra một nụ cười trên môi rồi đi lên bục.
Cùng lúc đó, một vài tia sáng yếu ớt đại diện cho bản ghi chép ảnh ba chiều đập vào người hắn.
Nhân loại cuối cùng cũng có thể sử dụng mạng lượng tử một cách tự tin. Lúc này, hình ảnh ba chiều và từng lời nói của hắn sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt cả 5,7 tỷ người.
Trần Phong suy nghĩ thật lâu, dùng khoảng chừng 5 giây để ổn định tâm tình của mình.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói, "100 năm qua, mọi người đã vất vả rồi."
Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ hội tụ thành một câu “Lời nói khách sáo tiêu chuẩn lãnh đạo" mà hắn từ nhiều lần châm chọc qua này mà thôi.
Nhưng dưới bục, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm động.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý mừng gần như cuồng nhiệt.
Mấy trăm người bên trong hội đường, cùng với mấy trăm người bên trong hình chiếu đồng bộ từ những trụ sở khác, dường như trăm miệng một lời đáp lại.
"Không vất vả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận