Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1168: Năm Tháng Chiến Tranh

Ngày nay, công nghệ đông lạnh cơ thể người cryonics vẫn chưa được hoàn hảo, vẫn không thể ngăn cản sự tan rã của tư duy não bộ nhân loại, cho nên, 120 triệu binh lính, 20 triệu công nhân nghiên cứu khoa học và 30 triệu kỹ sư trong hạm đội một khi đã xuất phát thì chưa bao giờ tính đến chuyện sẽ trở về cố hương.
Thậm chí, hầu hết mọi người ở đây khó có thể sống cho đến ngày nhân loại đạt được mục đích.
Nhưng như thế thì có làm sao đâu?
Nhân loại đã quen với việc đời đời thế hệ nối đuôi nhau cùng tiến về vũ trụ phía trước.
Cho dù việc chiết diệu qua tinh môn có thể tăng tốc độ tiến lên của bước chân nhân loại đến mức vô hạn, nhưng dù sao cũng phải có một nhóm người đi đầu trong tất cả mọi người, sống một quãng đời bôn ba trên nẻo đường tiến về phía trước chứ, đúng không?
Nếu không, ai sẽ là người thu thập thông tin, hoàn thành việc nắm bắt thông số chính xác, và cuối cùng là từng bước thiết lập tinh môn đây?
Đồng Linh, cô bé ngày nào nay đã trưởng thành, mặc trên người bộ quân phục thiếu tướng, đứng trong phòng liên lạc của một chiến hạm vận tải cỡ nhỏ, thuộc đơn vị tác chiến đặc chủng của hạm đội Vô Danh.
Cô híp mắt mỉm cười, nhìn thẳng vào máy truyền tin viễn trình.
Hình ảnh trong hình chiếu chính là cha mẹ cô, những người đang ở Ceres xa xôi.
Cha mẹ cô hiện sống trong một khu biệt thự trên núi A Hồ Nạp của Ceres.
Gia đình 3 người bọn họ đã không gặp nhau ròng rã 28 năm.
Đồng Linh giờ đây đã là một chiến sĩ trẻ dũng cảm, tư thái hiên ngang đỉnh đạc, nhưng cha mẹ cô cũng đã hằn rõ những vết chân chim trên khóe mắt.
Có vẻ như 28 năm qua đã khiến bọn họ già đi rất nhiều.
Quả thực, họ đã hơn 110 tuổi rồi.
Dường như hai người bọn họ đang đứng trên ban công biệt thự, có thể trông thấy cả mặt trời mới xa xa phía sau lưng hai người.
Khoảng cách giữa mặt trời mới và Ceres là rất xa, nó trông chỉ bằng hạt đậu xanh và ánh sáng rất mờ. Thông qua định luật của trường năng lượng bức xạ, trông nó giống như một hạt đậu đỏ lơ lửng trong bầu trời.
Nhưng Đồng Linh không kìm được mà siết chặt bàn tay.
Đồng Linh cười cười, nói: "Cha, mẹ, con sắp thực hiện một nhiệm vụ dài hạn, có thể sẽ đi rất xa. Vì lý do bảo mật, đây là lần liên lạc lượng tử cuối cùng của chúng ta. Từ giờ trở đi, hai người hãy nhớ chăm sóc cơ thể của mình. Cha, cha phải đi ngủ đúng giờ đấy, mẹ, mẹ đừng làm việc quá sức nữa nhé."
.
Sau khi cùng cha mẹ trò chuyện một hồi lâu, Đồng Linh miễn cưỡng cúp liên lạc.
Khi Đồng Linh rời khỏi phòng liên lạc, một người đàn ông cường tráng với mái đầu nổ tung, mặc một bộ trang phục kim loại lấp lánh màu bạc đang xếp hàng sau cô, đi ngang qua cô và nhiệt tình chào hỏi.
"Chị đại, chị chỉ nói chuyện có 5 phút thôi hả? Em vẫn có thể đợi thêm chút nữa, hay là chị nói chuyện thêm với bố mẹ chị chút đi?"
Người đàn ông với mái đầu nổ tung này đến từ thiên hà Voyager, tên là Cao 1548627-LXZ.
Anh ta đã tự đặt tên cho mình.
Là một người tổng hợp được nuôi dưỡng bởi trí tuệ nhân tạo, cha mẹ ruột của anh ta đã hy sinh trong trận chiến Voyager, sau khi hiểu chuyện, anh ta đã bày tỏ rằng mình rất ghét những cái tên đặt theo lối truyền thống, dùng mã số để đặt tên dường như sẽ cá tính và đặc biệt hơn.
Thế là, anh ta tạo bừa 1 loạt dãy số, ghép thêm họ của mình, miễn cưỡng tính là tên.
LXZ là tên viết tắt của tinh hệ Voyager - tinh hệ của anh ta( tiếng trung của Voyager là
旅行者

Lǚxíng zhě), để ngăn việc trùng tên.
Chàng thanh niên lực lưỡng này vô cùng kính trọng Đồng Linh.
Trận chiến Voyager đã trở thành trận chiến làm nên uy danh của Đồng Linh. Là người Voyager, chàng thanh niên lực lưỡng đương nhiên sẽ vô cùng kính trọng Đồng Linh - chiến sĩ duy nhất đã bắt sống được người Ngư Tinh.
Ngoại trừ một số ít người như Trần Phong, Phồn Tinh và Lại Văn Minh, những người khác không hề hay biết rằng vị công thần lớn nhất trong việc chấm dứt cuộc chiến vừa rồi chính là nhà hiền triết Trần Phong, người đã "qua đời" rất lâu rồi.
Bản thân Đồng Linh cũng không chắc chắn lắm, chỉ suy đoán mơ hồ.
Cô cảm thấy anh T và nhà hiền triết hẳn là có chút chút quan hệ nào đó, nhưng cô không chắc được đó là loại quan hệ nào.
Đồng Linh mỉm cười, nói với chàng thanh niên lực lưỡng: "Không cần đâu, tiểu Thất, anh cứ nói chuyện với gia đình đi. Những gì nên nói và muốn nói, tôi đều đã nói hết rồi."
Những năm tháng chiến tranh như thế này, lời nói chia tay không cần vồn vã, càng không cần nước mắt lưng tròng.
Chỉ cần biết rằng người kia sẽ đi về đâu, tiếp tục trải qua những ngày tháng như thế nào, cuối cùng sẽ chết như thế nào, thế là đủ.
Lúc này, từ bên cạnh bỗng vang lên giọng nói của một vị khách không mời mà đến khác.
"Cô gái nhỏ, nói chuyện xong rồi thì tránh sang một bên đi, đừng có cản đường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận