Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1383: Mất Tích

"Trịnh Phong, cậu nghe tôi nói. Cậu phải tin vào tầm nhìn chiến lược và khả năng quyết đoán của cấp lãnh đạo. Bọn họ nhận được nhiều tin tức hơn chúng ta, còn có cả đoàn cố vấn khổng lồ để bày mưu tính kế giúp họ. Cho nên, vào thời điểm nào đó, nếu đứng dưới góc độ cá nhân mà nói thì những gì họ làm có thể khó hiểu, nhưng chắc chắn là có một ý nghĩa sâu xa đằng sau nó mà tạm thời bọn họ không tiện thông báo với chúng ta. Cũng giống như bản thân tôi khi được cử đến đây dạy học, tôi cũng buồn bực và nghĩ mãi không ra được lý do tại sao. Nhưng chẳng phải bây giờ tôi đã làm được rất tốt đó ư? Đừng nóng giận, nhìn đi, chẳng phải tôi đang giải thích cho cậu sao. Cậu vẫn còn trẻ, chỉ mới 10 tuổi thôi, cố gắng chăm chỉ một chút, cậu chắc chắn có thể hoàn thành được những yêu cầu học tập không tính là hà khắc này. Hãy tin tưởng vào bản thân, cậu có thể làm được!"
Trịnh Phong xém nữa thì cắn nát răng: "Nói nhảm! Em biết rõ ràng vẫn có một số người không đạt chuẩn trình độ văn hóa, nhưng họ vẫn tốt nghiệp đó thôi?"
"Tình huống của mỗi người sẽ khác nhau mà!"
"Em không quan tâm, em từ chối mệnh lệnh này, không đủ lý do thuyết phục. Em không phải là một đứa trẻ con không biết gì. Em đã nghiên cứu tình hình tốt nghiệp của các học sinh trước đây của học viện Tiên Phong số 1, cũng đã đọc rất nhiều hồ sơ. Em chỉ muốn làm nhiệm vụ của một chiến sĩ bình thường, căn bản không cần phải có bằng cử nhân gì gì đó."
Thấy không thể nhờ vả được Đinh Hổ, Trịnh Phong càng thêm mất kiên nhẫn, nói thêm mấy câu rồi xoay người rời đi.
Đầu Đinh Hổ phồng to như cái đấu, bó tay hết cách.
Mấy ngày sau Đinh Hổ không yên, luôn lo lắng Trịnh Nghị sẽ làm ra chuyện náo động gì đó.
Nhưng điều kỳ lạ là dường như Trịnh Phong đã quay về suy nghĩ lại cả đêm, hình như thông suốt rồi.
Hắn thực sự nhặt giáo trình kiến thức lý thuyết cơ sở lên, bắt đầu sắp xếp hệ thống kiến thức của mình từ đầu đến cuối, bổ sung tố dưỡng khoa học.
Đinh Hổ cảm thấy thân già được an ủi, không còn lo lắng quá nhiều.
Sau chừng nửa năm, năng chiến đấu toàn diện của Trịnh Phong đã đạt đến B+, nhưng trình độ văn hóa thông thường vẫn thất bại, vẫn là một tờ giấy đỏ choét không đạt tiêu chuẩn.
Đinh Hổ kiểm tra điểm số của Trịnh Phong, phát hiện điểm của các môn học bị rớt này còn thấp hơn cả những lần trước, chỉ có một số môn học có kết quả cải thiện đáng kể so với giai đoạn Ấu Nhi, tập trung vào kết cấu cơ học truyền thống, truyền năng lượng cơ bản, thu hồi vật chất, lõi trí tuệ nhân tạo, giải thích chi tiết về phương thức hoạt động trí năng của chủ não chính Phồn Tinh, v.v.
Anh Hồ cảm thấy cứ thế này thì không ổn, nếu điểm số các môn văn hóa cứ lè tè thế này thì Trịnh Phong căn bản không thể lấy nổi bằng cử nhân.
Kết quả, anh ta lại tìm Trịnh Phong tâm sự.
Trịnh Phong biểu thị, hắn biết nhưng vẫn cố ý làm như thế, hắn sẽ nâng thành tích của những môn thuộc lĩnh vực mà hắn yêu thích, sau đó dùng điểm của những môn học này kéo điểm của các môn khác lên.
Đinh Hổ suy tính một chút, những môn học có tiến bộ của Trịnh Phong đều là những kiến thức cơ bản quan trọng đối với một chiến sĩ và nhân viên bảo dưỡng trang thiết bị trên hạm tàu. Chúng vừa mang tính thực tiễn vừa có tính hệ thống, nhưng lại nằm trong phạm vi thiên phú lý thuyết của Trịnh Phong, nên mới dễ học hơn những thứ khác.
"Đây là một biện pháp khá tốt."
Đinh Hổ tỏ ý khen ngợi.
Hai tháng sau, tin dữ ập đến, Trịnh Phong mất tích.
Mất tích triệt để.
Chỉ trong một tiếng, một lượng lớn máy quét do thám và robot nano trinh sát kiểu mới đồng loạt rà soát khắp tinh hệ Liệt Dương 3, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Anh Hổ bị cái tin sét đánh ngang tai này đánh gục tại chỗ.
Anh ta không thể hiểu nổi.
Đã là năm 3006 rồi, cho dù là một chiếc kim bé tí ti rơi vào không gian vũ trụ, hoặc rơi vào quỹ đạo của đường hấp dẫn, thì các công nghệ cao cấp mà nhân loại hiện làm chủ vẫn có thể tìm được nó chỉ trong vài phút.
Đinh Hổ không phải là người duy nhất bị sốc, ủy ban kế hoạch của nhà hiền triết, ban lãnh đạo của tinh vực Vân Đỉnh, và cả ban lãnh đạo của đế chế đều đang trong tình trạng lộn xộn.
Bảo vệ viên lao vào trung tâm nhân cách mô phỏng của Phồn Tinh - người đã lâu không lộ diện, thỉnh cầu Phồn Tinh, hy vọng Phồn Tinh có thể đứng ra chủ trì cuộc rà soát tìm kiếm diện rộng này, trong thời gian ngắn nhất phân tích xem Trịnh Phong đã đi bằng gì, đi đâu, cầu xin Phồn Tinh có thể khống chế các máy trinh sát đặt tại Liệt Dương 3 từ xa, tìm kiếm dấu vết của Trịnh Phong trên hành tinh số 7 và các tinh khu lân cận.
Phồn Tinh đồng ý, sau vài phút, cô dang tay, biểu thị bất lực, không thể giúp được gì cả.
Lần này thì hay rồi.
Sự tự tin được vun đắp từ những lần đối chọi gay gắt với mắt kép trong mấy trăm năm này của các kỹ thuật viên thuộc kế hoạch nhà hiền triết cũng bị phá hủy tan nát.
Hiện tại, nhân loại vẫn chưa tìm ra chiến hạm lăng trụ - thứ có thể đang nằm trong kênh khúc dẫn của đường hấp dẫn từ trung tâm Ngân Hà đến Thái Dương Hệ, cũng như không thể tìm thấy Trịnh Phong đang mất tích.
Điều này cho thấy, Trịnh Phong chỉ cần dùng kiến thức cấp mẫu giáo cũng đủ để tìm ra cách lẩn trốn cho riêng mình, một cách có thể tránh được mọi thủ đoạn trinh sát do thám của nhân loại, điều này cho thấy hệ thống tình báo phòng thủ mà nhân loại dày công xây dựng đã trở nên vô hiệu.
Tất nhiên, điều mà các học giả lo sợ nhất chính là việc Trịnh Phong bặt vô âm tín như thế này, lỡ may xảy ra chuyện gì bất trắc thì họ sẽ không kịp cứu viện.
Hai tháng trôi qua trong hỗn loạn, Trịnh Phong cuối cùng cũng xuất hiện trở lại, ngay tại nhà riêng.
Đinh Hổ vừa kinh vừa sợ tìm tới cửa, trách móc hắn đôi ba câu, hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Trịnh Phong chỉ dang tay, hồn nhiên nói rằng 2 tháng qua hắn không hề đi đâu cả, hắn chỉ ở nhà thật thà dùng thiết bị học tập siêu trọng để điên cuồng bổ sung kiến thức mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận