Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 124: Anh Là Người Tôi Cần

Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn lo là u Tuấn Lãng sẽ không đồng ý, dù sao thì phần lợi tức mà u Tuấn Lãng nhận được quả thực quá thấp.
"Được!"
u Tuấn Lãng lại dứt khoát gật đầu: "Không phải là em thổi phồng đâu, nhưng em có cảm giác là khi nào album của mình phát hành, em sẽ 'bạo hồng' trong 1 đêm. Thu nhập một năm của một ca sĩ hàng đầu trong nước đều dễ dàng đạt trên 50 triệu, cứ xem như em không thừa kế gia sản của cha, thì cũng có thể tự mình kiếm tiền, trở thành tỷ phú bạc triệu rồi!"
Trần Phong bị mười ngàn điểm thương tổn, cố gắng bình tĩnh đáp: "Nói hay lắm!"
"Thật ra thì lúc trước em cũng đã nhận được bảy tám bài hát rồi, mà sư phụ còn cho em thêm 3 bài nữa, vừa vặn đủ 1 album, anh chờ xem tin tốt của em đi!"
Trần Phong hé miệng cười giả lả, vỗ vỗ bả vai của u Tuấn Lãng: "Tôi rất thích tính cách tự tin đến mù quáng này của anh. Trước tiên cứ đem những ca khúc mà anh thu rồi cho tôi nghe đã."
Lại 1 giờ trôi qua.
Trần Phong tháo tai nghe ra.
"Sư phụ, thế nào?"
"Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?"
"Đương nhiên là lời thật."
"Nếu anh hát 7 đống phân này, anh liền xong đời."
"Trong đó có một bài là Vy Vy viết mà."
"Tổng thể mà nói thì những ca khúc này không tệ, chỉ cần đưa cho một ca sĩ tuyến 2 tuyến 3 thì không thành vấn đề. Nhưng u Tuấn Lãng anh là người mới, album đầu tiên của anh sẽ quyết định đến vị trí sau này của anh trong giới âm nhạc. Nếu không thể khởi đầu thuận lợi một cách vang dội, thì về sau, nếu anh muốn leo lên vị trí hàng đầu thì sẽ rất nhọc công. Cho nên, anh ngàn vạn lần phải nhớ kĩ ba chữ, sau này khi anh làm âm nhạc, nhất định phải "không chấp nhận", thà rằng không hát, chứ không thể để thượng vàng hạ cám lẫn lộn như vậy."
u Tuấn Lãng hoàn toàn bị hắn thuyết phục: "Đều nghe sư phụ, em sẽ bàn bạc lại kĩ hơn, không vội vàng ra album."
Trần Phong lắc đầu, từ phía sau lưng móc ra một cuốn sổ, thảy tới trước mặt u Tuấn Lãng: "Cho anh đấy. Hiện tại, anh đã là nghệ sĩ dưới trướng công ty của tôi, bản quyền của ca khúc chính là tài sản của công ty, tôi sẽ không thu phí bản quyền của anh."
"Đây là cái gì?"
"Tôi mới viết cho anh 7 ca khúc khác, luyện thật tốt vào, trong vòng 3 ngày phải luyện thành, đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra."
"WTF!"
u Tuấn Lãng đóng băng.
Hoàn toàn kinh thế hãi tục! Trần Phong không có ý định tiếp tục khiêm tốn nữa.
Hắn ngả bài, tôi chính là một thiên tài.
Hắn trắng trợn không thèm kiêng dè phô bày "tài hoa" của mình, mặc cho người ngoài quỳ bái thế nào, hắn vẫn sẽ sừng sững bất động.
Sau khi hung hăng đè ép u Tuấn Lãng, Trần Phong đút hai tay vào túi, nghênh ngang mà đi.
Sau buổi chiều, hai người lấy tốc độ cực nhanh hoàn thành việc đăng ký kinh doanh, từ giờ, Trần Phong chính là ông chủ.
u Tuấn Lãng mấy lần muốn nói lại thôi.
Anh ta muốn nói về 7 bài hát không không lại được lợi từ sư phụ kia.
Kinh khủng dã man! Mới có mấy ngày, sao anh có thể viết được!
Anh còn là người sao?!
Đáng tiếc, Trần Phong tựa hồ không có hứng thú nói chuyện, bình tĩnh quá mức.
Thật không thể trách rằng hắn cố ý giả vờ giả vịt.
Trong lòng của hắn cũng thẹn lắm.
7 ca khúc mà hắn đưa thêm cho u Tuấn Lãng, chính là những ca khúc đạt thành tựu cực cao của ca sĩ dân ca Lương Nguyên, trong tuyến thời gian nào đó.
Cũng chính là cái gã nằng nặc theo đuổi Chung Lôi.
Trần Phong cuỗm hết toàn bộ 10 ca khúc tiêu biểu mà người ta cả đời nhọc nhằn khổ sở có được, chẳng khác nào giặc cướp vào thôn, gà chó không tha.
Hành động này tàn bạo đến mức hắn có chút thẹn, lương tâm bất an, sau khi về đến nhà mới có thể buông xuống được.
Anh già Lương Nguyên à, anh cũng đừng trách tôi vô tình, đều là vì tương lai của nhân loại mà thôi.
Ba ngày sau, Trần Phong nghiệm thu tình huống luyện tập ca hát của u Tuấn Lãng.
Mặc dù tài hoa sáng tác của cái tên mập mạp này ước chừng bằng không, tướng mạo cũng chẳng nổi bật gì, nhưng điều kỳ diệu là thanh tuyến của anh ta vô cùng đặc biệt, cảm nhạc cũng rất tốt, học hát rất nhanh.
Mặc dù phiên bản trình diễn của anh ta và nguyên bản của Lương Nguyên có hơi chênh lệch, nhưng khác biệt không lớn, vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
"Không tồi, tập luyện thêm hai ngày nữa, sau đó chính thức bắt đầu thu âm. Hiện tại, Tinh Phong Entertainment của chúng ta chỉ là một công ty ma, vẫn chưa có thứ gì cả, cho nên, tạm thời sẽ mượn chút tài nguyên có sẵn của anh. Sau này, anh hãy gầy dựng đội ngũ đi."
u Tuấn Lãng gật đầu, nhưng có chút muốn nói lại thôi.
"Có khó khăn gì sao? Vốn khởi động của Tinh Phong Entertainment không đủ?" Trần Phong hỏi.
u Tuấn Lãng lắc đầu: "Không phải. Tiền không thành vấn đề, em có."
"Vậy là vấn đề về nhân lực?"
"Ừm, nhân viên cơ tầng thì dễ tìm, em bên này có không ít người đồng ý đổi công ty. Nhưng người quản lý chuyên nghiệp, người có thể kiểm soát toàn cục thì rất hiếm. Dù sao hai chúng ta đều chỉ làm ông chủ trên danh nghĩa, nên cần phải tìm một người vừa có năng lực vừa có thể tin tưởng được. Cha em cũng không vui nếu đem quản lý của ông ấy cho em, vả lại, lĩnh vực của hai bên cũng khác biệt, khác xa nhau, dù em có cưỡng ép đòi về thì cũng không thích hợp cho lắm. Thật không dễ dàng!"
Trần Phong suy nghĩ một chút, trong đầu nảy ra một cái tên: "Tôi có một người."
"Ai?"
"Mạnh Hiểu Chu."
"Anh ta? Anh ta chịu sao? Các công ty lớn đều mời anh ta làm quản lý cấp cao, anh ta sẽ đến cái miếu nhỏ của chúng ta sao?"
Trần Phong hỏi ngược lại: "Anh không tin tưởng năng lực của chính mình, hay là không tin tưởng tài năng sáng tác của tôi hả? Tinh Phong bây giờ chỉ là một cái miếu nhỏ, nhưng sang năm nó chính là Đại Lôi m Tự!"
u Bàn Tử rất tán thành: "Cũng đúng."
Trần Phong một lòng tràn đầy tự tin rằng sẽ thành công.
Bởi vì Mạnh Hiểu Chu thiếu nợ ân tình của hắn, bây giờ hắn muốn anh ta phải trả ngay lập tức.
Tiền của Mạnh Hiểu Chu, Trần Phong không tính lấy, còn nữa, tiền lương của anh ta cũng sẽ được trả đầy đủ, dựa vào tiêu chuẩn của thị trường mà trả.
Lúc đưa ra điều kiện, Trần Phong sẽ nói, nếu anh muốn trả ân tình thì hãy giúp tôi.
Có tiền hay không không quan trọng, tôi không thiếu tiền.
Quan trọng chính là anh, anh là người tôi cần.
Khi nhận được điện thoại của Trần Phong, Mạnh Hiểu Chu đang chuẩn bị làm thủ tục nhậm chức.
Anh ta bị yêu cầu của Trần Phong làm hết hồn, cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng không ác ngôn tương hướng, mà đàm phán với công ty mới một hồi, tạm ngừng nhậm chức, ngay lập tức mua vé máy bay tới Hán Châu.
Trong quán cà phê sát bên cạnh Thải Vi Lư, tiếng piano du dương vang vọng, những người phục vụ mặc Tuxedo đi qua đi lại.
Trần Phong nhấp từng ngụm nước trà.
Hắn không thể nào quen được cà phê.
Hai tay u Tuấn Lãng bưng lấy cốc cà phê, đôi mắt dính chặt vào cuốn sổ trước mặt, trong miệng lẩm bẩm.
Anh ta vẫn đang luyện hát.
Tên mập này không giống những tay phú nhị đại chính tông, để đạt được tiêu chuẩn hoàn mỹ của Trần Phong, anh ta sẽ liều mạng.
Trong tín ngưỡng cuộc sống của u Tuấn Lãng, anh ta không thiếu thốn gì hết chỉ thiếu duy nhất một thứ đó là điều anh ta thật sự muốn làm.
Anh ta biết, nếu không có Trần Phong, sợ rằng khát vọng đi theo con đường âm nhạc của anh ta đã sớm tan vỡ, nên anh ta vô cùng trân trọng cơ hội lần này.
Hôm nay Trần Phong khen anh ta không ít, nhưng u Tuấn Lãng chỉ nhớ kỹ một câu trong đó, "Anh còn có thể làm được tốt hơn."
Cửa lớn của quán cà phê mở ra, một người đàn ông thân mặc âu phục, đeo gọng kính vàng bước tới, không ai khác chính là Mạnh Hiểu Chu.
"Phục vụ, cho một ly Lam Sơn. Cảm ơn."
Mạnh Hiểu Chu ngồi xuống, dùng giọng nghi ngờ hỏi: "Trần tiên sinh, anh không đùa tôi đấy chứ?"
Trần Phong đáp: "Đương nhiên. Tôi nghiêm túc."
"Nếu như đây chỉ là Trần tiên sinh cho tôi một cơ hội báo đáp ân tình thì tôi vẫn thích đền bù về mặt tài chính hơn. Tôi đã sớm có kế hoạch nghề nghiệp hoàn chỉnh cho bản thân, Hoa Đằng nắm giữ kỹ thuật 5G mới nhất, là doanh nghiệp tiên phong của quốc gia tham gia vào sự cạnh tranh trong kỉ nguyên công nghệ thông tin tiếp theo, cá nhân tôi rất muốn tận lực vì Hoa Đằng. Ưu thế của tôi là đã từng nhậm chức và làm việc ở nước ngoài. Tôi cũng rất quen thuộc với luật kinh tế ở nước ngoài và luật pháp cũng như các quy định liên quan, Hoa Đằng cần tôi." Mạnh Hiểu Chu thở dài, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận