Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 965: Những Lời Từ Tận Đáy Lòng Của Trần Phong

"Được rồi, nội dung chính của công việc bên phía viện khoa học đã xác định xong. Chủ đề tiếp theo nào."
Chủ đề chính của cuộc thảo luận sau đó rơi vào việc có nên tiết lộ kết luận nghiên cứu hay không, và cụ thể là tiết lộ bao nhiêu.
Hầu như không có bất kỳ ý kiến trái chiều nào, ban lãnh đạo nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tất nhiên, tin tức phải được công bố, với một mục đích duy nhất là xóa bỏ hoàn toàn nỗi sợ hãi trong lòng người dân.
Dù có cưỡng ép bơm máu gà, hay tự gây tê liệt bản thân cũng được, dù gì thì cũng cần phải tạo dựng được niềm tin vững chắc trong trái tim của hơn 60 tỷ chiến sĩ và dân thường trong tinh hệ Ảnh Tử.
Nếu trong thời đại hòa bình, sự ra quyết định tầng tầng lớp lớp như thế sẽ bị nghi ngờ là làm hạ thấp dân trí.
Nhưng trong những thời điểm bất thường, hãy làm những chuyện bất thường.
Có nhân từ thì cũng không khiến nhân loại sống sót, vì lúc đối mặt với sự hủy diệt, chỉ có kéo căng lực lượng của toàn chủng tộc, cùng nhau xắn tay áo đối mặt với khó khăn, có như thế mới lấy được chút ít cơ hội hiếm hoi để đốt hết lực lượng trong tuyến thời gian này, cho dù có bại trận thì chí ít vẫn là mở đường cho cuộc chiến của lần tiếp theo.
Do đó, cấp lãnh đạo đã ra quyết định đã lập kế hoạch như vậy.
Đầu tiên, công bố đầy đủ các kết luận nghiên cứu hiện tại, dùng giọng điệu khinh miệt để nói cho tất cả những người tiếp dẫn được thông báo một phần, và những dân chúng chưa biết rõ tình hình, rằng kẻ thù chỉ là một đám phế vật chỉ biết dùng mánh lới cướp đoạt để phát triển đi lên.
Thứ hai, phổ biến "Hành Khúc" toàn diện, liệt kê tất cả những ca khúc mang tính cổ động truyền cảm hứng trong lịch sử lại, đặc biệt đề xuất chúng dưới danh nghĩa của nhà hiền triết. Không thể nghi ngờ, những tác phẩm của Chung Lôi và Lộ Vy sẽ chiếm một phần lớn trong danh sách này. .
Thứ ba, chính Trần Phong đã đưa ra một thông cáo trong toàn dân.
Bản thông cáo này thoạt nhìn có vẻ giống như một bài phát biểu, nhưng tầm quan trọng của nó lại rất lớn.
Theo ý tứ của bộ chỉ huy, thông cáo này sẽ do Navilon soạn thảo, sau đó sẽ được viện triết học, viện khoa học xã hội, viện nghệ thuật và bộ tổng tham mưu bổ sung, cuối cùng sẽ được xử lý chuyên sâu bởi Phồn Tinh.
Phồn Tinh sẽ so sánh nó với những bài phát biểu quan trọng trước đây của các bậc vĩ nhân từ xưa đến nay, sau đó hoàn thiện bản thảo.
Cái quyết sách tưởng như hoàn hảo này đã bị Trần Phong bác bỏ.
Chẳng có lý do nào khác, bởi vì tại cuộc họp này, hắn đã đem bài diễn thuyết nói ra tại chỗ.
Hắn xua tay: "Đừng rườm rà như vậy, hãy để tôi nói về những quan điểm xuất phát từ tận đáy lòng của mình đi. Trước đó, Lâm Bố đã từng chỉ trích tôi, anh ta cho rằng tôi là một người theo chủ nghĩa bi quan cực đoan, nói rằng tôi không coi trọng mọi người ở đây, cũng như, không coi trọng tất cả mọi người trong tuyến thời gian này. Anh ta nói rằng tôi chỉ biết gửi gắm hy vọng vào tương lai, chờ người khác thay thế tôi xông pha chiến đấu, gặt hái thành quả chiến thắng mà không cần phải động tay động chân gì cả. Vậy, mọi người nghĩ sao?"
Nếu là trước đó, câu nói "đại nghịch bất đạo” của Lâm Bố quả thực có chút đạo lý.
Nhưng hôm nay đã khác, hắn đã chứng tỏ được rất nhiều điều.
Trưởng lão của viện nhà hiền triết đứng lên bào chữa cho Lâm Bố - người vẫn đang bận hồi phục.
"Câu nói kia của Lâm tướng quân không phải là chủ ý của chính anh ta, nó thực ra là câu nói do chúng tôi soạn thảo. Tướng quân chỉ lặp lại máy móc dựa trên bản soạn sẵn mà thôi. Bản thân anh ta kính trọng nhà hiền triết ngài không thua kém bất kỳ ai. Nếu ngài muốn trách, thì cứ trách chúng tôi."
Trần Phong lắc đầu: "Tôi không quan tâm lời nói của anh ta là thật lòng hay giả dối, điều đó không quan trọng. Tôi cũng không có ý trách cứ bất kỳ ai."
Đám người vô cùng mờ mịt.
"Thực ra, Lâm Bố nói đúng. Đó là những gì tôi thực sự nghĩ."
Quả nhiên, Trần Phong không nói thì thôi, nói là sẽ khiến người ta kinh ngạc đến chết mới thôi.
Mọi người càng thêm mờ mịt, đáy lòng chập trùng khó diễn tả.
Dừng một chút, Trần Phong lại cười haha: "Đừng ngạc nhiên thế chứ. Mọi người không hiểu, là do mọi người chưa trải qua hết những gì tôi đã trải qua. Mọi người có thể tưởng tượng, thử đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của tôi đi. Nhưng tôi đi hết tuyến thời gian này đến thời gian khác, mưu tính mưu trí này nọ, mọi người chỉ biết, à, nó là thế, nhưng không ai biêt thế là thế nào.
Bất kể sử sách đã viết về tôi như nào, cũng không quan trọng, tôi đã được viện nhà hiền triết 'đóng gói' và truyền thừa như thế nào trong di sản, cũng không quan trọng. Quả thực, tôi không có vẻ đẹp hùng tráng như trong sử sách. Mọi người đều biết, tôi là một kẻ tầm thường, nhưng không ai có thể hiểu sự cô đơn của một kẻ tầm thường phải vật lộn để tồn tại trong thế kỷ 21 khi năng suất làm việc có hạn.
Sử sách có rất nhiều chuyện không cách nào cảm thụ được chân chính. Chỉ khi chân chính ở trong thời đại trước, dùng chính nhân sinh chân chính để nếm thử một chút, mới có thể nếm được vài vị. Ở thế kỷ 31, cho dù không làm việc thì cũng có thể có ăn có mặc có uống, còn có cả một căn phòng lớn. Nhưng ở thời đại của tôi thì không được như vậy. Ngoài việc cho tôi một cái mạng ra, bố mẹ tôi không để lại cho tôi bất cứ nguồn lực nào để cải thiện cuộc sống cả. Tôi chỉ có thể tự mình làm việc chăm chỉ, dốc sức mà làm.
Căn bản, tôi không còn tinh lực để quan tâm đến những chuyện của sang năm. Mỗi ngày, tôi chỉ có thể tính đến chuyện của ngày mai, làm sao để tháng tới vẫn còn sống. Thậm chí, tôi còn chẳng có lấy một phòng ở cho riêng mình trong thành phố. Tôi không có lấy chỗ đứng cho riêng mình, làm việc trong một môi trường mà tôi không thích, tiếp xúc với những người mà tôi chán ghét, chỉ vì đồng lương ít ỏi. Tôi nhỏ bé như thế đấy, một phú nhị đại ngậm chìa khóa vàng khi sinh ra chỉ cần búng búng ngón tay là đủ để bóp chết tôi rồi. Ngay cả thở, cũng phải dốc hết sức.
Vì vậy, ngay từ ban đầu, tôi thậm chí còn không được tính là người bình thường, mà vô cùng hèn mọn. Khi tiềm thức cho rằng mình vô cùng hèn mọn, nhưng lại bị quăng vào tình huống này, đối mặt với một trách nhiệm như này, tôi gần như phát điên. Nếu như không phải luôn tự nhắc nhở bản thân, luôn phải lặp đi lặp lại rằng, thua lần này cũng không sao, lần sau chắc chắn sẽ được, lần sau ... và thậm chí là vô số cái lần sau nữa, chắc chắn sẽ được. Thì có lẽ, tôi đã điên thật rồi."
Bang!
"Nhưng tôi không như thế! Bởi vì tôi xưa nay chưa bao giờ có bất kỳ hy vọng viển vông nào cả!"
Trần Phong lại đập bàn: "Cho nên, dù tôi có như những gì Lâm Bố đã nói thì sao? Cho dù lần này thua thì sao? Cho dù tôi thực sự đặt hy vọng lớn nhất vào tương lai, vậy thì sao? Nếu không phải 8 lần trước, mọi người 'tre già măng mọc' lần lượt hy sinh, làm sao có thể có đế chế Thần Phong này, làm sao có lãnh thổ khổng lồ năm nghìn năm ánh sáng? Làm sao có thể chống chọi với kẻ thù trong suốt trăm năm này?
Mọi người phải biết rằng, trong tuyến thời gian đầu tiên, cả nhân loại chỉ kiên trì tồn tại trong vài giây ngắn ngủi! Đừng nói đến việc có thể nhìn thấy khuôn mặt của mắt kép hay chưa, thậm chí chúng ta còn chẳng hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra kia. Vì vậy, cho dù là phấn đấu vì một tương lai mà mọi người không thể nhìn thấy, thì có gì là quá đáng hả? Tại sao mọi người trong quá khứ có thể hy sinh vì mọi người của hiện tại, mà mọi người của hiện tại lại từ chối hy sinh cho mọi người của tương lai chứ?
Mọi người của quá khứ có quyền lựa chọn sao? Không! Khi đó, người ta còn không biết ý nghĩa của việc hy sinh bản thân là gì! Nếu có người thật sự công nhận lời của Lâm Bố, thì ý chí của họ có lẽ đã bị lung lay. Những người như vậy, tốt nhất là sám hối đi.
Mặt khác, mọi người của hiện tại có quyền lựa chọn sao? Cũng không! Nhưng dù thực tế có khó khăn thế nào, thì cuối cùng chúng ta cũng đã từng bước đạt tới hiện tại. Chúng ta đã tóm được một chiến hạm lăng trụ, bắt sống được một người mắt kép là mtuf binh, thậm chí còn ép đối phương phải sử dụng mái vòm để đình chiến tạm thời.
Khoảnh khắc hòa bình ngắn ngủi này của chúng ta không phải do ai ban tặng, mà là bằng chứng của quá trình tiến lên của chính chúng ta! Mắt kép bây giờ đang thả chậm tốc độ công kích, không phải chúng trở nên nhân từ, mà là vì chúng sợ! Chúng sợ chúng ta sẽ khuếch trương chiến quả, sợ chúng ta cướp thêm một chiến chiến hạm lăng trụ thứ hai, chúng sợ chết, lại càng sợ thua! Hiểu chưa?"
Những lời từ tận đáy lòng của Trần Phong cuối cùng đã được trút ra được một cách trọn vẹn.
Tại cuộc họp, Trần Phong đã bác bỏ một vấn đề khác.
Navilon đề nghị làm rõ quyền hạn và trách nhiệm của lãnh tụ tối cao Trần Phong.
Trần Phong từ chối.
Hắn cảm thấy những người khác đang làm rất tốt công việc của mình, hắn không cần thiết phải ham cái hư danh này, chỉ cần làm một nhà lãnh tụ tinh thần là đủ.
Hơn nữa, hầu hết thời gian, sĩ quan chỉ huy phải ở lại phía sau để kiểm soát tình hình chung, tập trung vào tình hình toàn cục.
Với thực lực cá nhân của mình, hắn mà làm sĩ quan chỉ huy thì chẳng khác nào phung phí của trời cả, vì hắn không thể bộc lộ được thiên phú của mình.
Bên này vừa tan họp, thì bên kia, hình tượng giả lập của Frides đã xuất hiện trước mặt Trần Phong.
Cuộc "thẩm vấn" mắt kép vừa có bước đột phá.
Sau khi hình thái tư duy đi vào ổn định, Frides đã liên thủ với Phồn Tinh và Hàn Dữ để thành lập một đoàn đội khổng lồ nhằm quyết tâm khắc phục khó khăn trong nghiên cứu khoa học và kỹ thuật.nghiên cứu - đoàn đội công quan.
Với việc tham khảo tri thức thống kê đầy đủ về mắt kép, đoàn đội công quan đã dần dần giải mã được khả năng phòng ngự tư duy của mắt kép, thâm nhập vào sâu bên trong một cách triệt để.
Mặc dù quả thực không thể có được bất kỳ tài liệu lịch sử hay thông tin ngôn ngữ nào, nhưng đã đào ra tất cả hình ảnh ký ức trong đầu 7 tên mắt kép.
Những thứ này đều giúp ích cho nhân loại trong việc phát triển chiến thuật trong tương lai, đồng thời, còn có thể đẩy nhanh tốc độ phá giải chiến hạm lăng trụ của các nhà nghiên cứu khác.
Ví dụ, các thiết bị còn sót lại được sử dụng để làm gì, chức năng của vật liệu tồn kho là gì, phương pháp sản xuất động cơ chiết diệu của chiến hạm lăng trụ, v.v.
Bất kỳ thứ nào trong số này đều là những thông tin tin tức quan trọng.
Trần Phong cực kỳ vui vẻ, tỏ ý khen ngợi, "Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng nữa nhé."
Toàn đoàn đội công quan lập tức vui mừng khấp khởi.
Trần Phong nhìn đám người mặt đỏ tai hồng kia, bỗng cảm thấy không nói nên lời.
Ặc.
Tôi chỉ tùy tiện nói một câu dễ nghe chút thôi mà, các người có cần phải kích động đến mức như thế này không hả?
Uầy, địa vị quá cao, có muốn bình tĩnh đối mặt với mình cũng thật quá khó.
À mà, sao đầu to vẫn chưa hồi phục nhỉ, sốt cả ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận