Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 999: Luyện Hóa

.



Chương 999: Luyện Hóa

Chương 999: Luyện Hóa

Tảng mao liệu mà Vệ Miên nhặt bừa lúc đầu lại mở ra phỉ thúy thủy tinh chủng cực phẩm, cộng thêm cô dùng tụ linh trận trong thư phòng để nuôi dưỡng lại càng trong suốt, không tỳ vết hơn.

Sau đó cô cắt thành miếng có kích cỡ phù hợp, khắc những phù chú thích hợp và hiệu quả lên rồi mang tặng cho người của mình.

Cũng từng bán ra ngoài hai miếng nhưng đều là năm trăm vạn một miếng, đã vậy nhưng bọn họ vẫn cảm thấy nhặt được món lời to. ...

Từ sau khi xem xong căn nhà ở quê cho Tôn Chính Dương xong, Vệ Miên cũng không đến Đoán Mệnh Quán nữa, cũng may mà mấy hôm nay chỉ có một đơn hẹn trước, hơn nữa cũng không vội gì.

Cô nghĩ ngợi rồi lại lôi cái bệ đã dùng mấy lần trước đây ra, xem có thể luyện hóa được nó không, bằng không sau này ra ngoài đánh nhau lấy một cái bệ ra cũng khó coi chết đi được.

Nhưng thử mấy lần vẫn kết thúc bằng thất bại như cũ, nguyên liệu làm cái thứ này giống gỗ mà không phải gỗ, trông thì giống một khúc gỗ thế nhưng sờ vào lại không có cảm giác là gỗ, cho dù ở trong phòng ấm áp cũng vẫn lạnh như băng.

Trong trận chiến ngày trước, Vệ Miên không biết đã ném nó bao nhiêu lần nhưng bên trên lại không có vết nứt hay xước xác nào hết, có thể thấy nguyên liệu làm nó rốt cuộc cứng cáp đến mức độ nào.

Nói nó là gỗ đi, nhưng cứ cố tình toàn thân cái bệ lại là nguyên khối, trên thân không có một dấu vết nào của mối nối cả, giống như thể ngay từ đầu nó vốn đã là như thế rồi.

Vệ Miên tìm một con dao vô cùng sắc bén, vừa mới đụng vào thân cái bệ thôi, còn chưa dùng bao nhiêu sức mà đột nhiên con dao đã gãy làm đôi.

Sau đó, cô dán bùa kim cang lên chuôi dao rồi lại đâm xuống, kết quả vẫn giống như ban nãy, cũng gãy nốt.

Vệ Miên: "..."

Lần này, cô lại càng cảm thấy cái bệ này là một vật rất thần kỳ, sau khi liên tiếp nghiên cứu hai hôm mà không có hiệu quả, cái thứ này lại quay trở về cái giá trên bàn của cô.

Vẫn mang hình dáng cái bệ đen thùi lùi như ban đầu nhưng nó lại luôn mang tới một loại cảm giác "ta không dễ chọc" cho Vệ Miên. ...

Sau khi thời gian tiến vào tháng mười hai, thời tiết trở nên càng ngày càng lạnh, Vệ Miên cũng càng không muốn ra ngoài hơn.

Trừ phi là phía bên Đoán Mệnh Quán có lịch hẹn, bằng không đại đa số thời gian cô đều rúc trong nhà, cuộc sống quả thật mãn nguyện chưa từng có.

Ngày nào Lương Hạo Nhiên và Trịnh Hạo cũng chạy đến bên này, năm sau phải đến Hồng Kông tham gia cuộc thi rồi, đến khi ấy có nhiều nhân tài ưu tú như thế, nếu bọn họ xếp bét thì quả thật quá làm mất mặt sư thúc/ sư phụ, cho nên gần đây hai người đều rất cần mẫn.

Trịnh Hạo không biết vì bị gia đình cắt tiền tiêu vặt hay là vì có Lương Hạo Nhiên so sánh mà gần đây vô cùng chăm chỉ, tính cách trông cũng chín chắn hơn một chút.

Sắp xếp bài tập cũng có thể hoàn thành một mình, thậm chí sau tiết học còn biết đường tìm cô để xin chỉ dạy vấn đề.

Đây đều là những thứ mà trước đây anh ta chưa từng học, anh ta chỉ xin chỉ dạy những thứ mà mình cảm thấy có hứng thú, còn những cái khác đều không muốn nghe, mà bây giờ cho dù không có hứng thú cũng vẫn cố gắng tìm hiểu.

Thấy đứa trẻ này thật sự hạ quyết tâm học hành, Vệ Miên cũng vô cùng khen ngợi, lúc dạy lại càng không giấu làm của riêng hơn.

Hôm nay, cô kêu hai người ở trong phòng tiếp khách vẽ bùa, còn mình thì dựa nghiêng người trên sô pha nghịch điện thoại. Gần đây Vệ Miên đang mê xem phim ngắn, tuy rằng có hơi mất não nhưng cốt truyện không dài dòng, xem cũng vô cùng sảng khoái, luôn thu hút cô không nhịn được mà tiếp tục xem.

Nhìn thấy nữ chính vả mạnh vào mặt nữ phụ, Vệ Miên cũng cười không khép được mồm, lúc sắp cười đến suýt ngã lăn xuống đất thì đột nhiên phát hiện ra một luồng âm khí lạ lùng tiếp xúc với trận pháp được sắp xếp bên ngoài biệt thự.

Nụ cười trên gương mặt Vệ Miên còn chưa kịp thu lại đã lăn người một cái, đứng dậy khỏi sô pha, sau đó bước nhanh vài bước đến cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Buổi chiều Ngưu Tĩnh Di ra ngoài đi chợ, lúc này đang đang nói gì đó với một cái bóng xám xịt ở bên cạnh.

Xem ra người vừa mới tiếp xúc với trận pháp chính là bóng người kia, chỉ là không biết Ngưu Tĩnh Di dẫn về đây làm gì.

Vệ Miên cất điện thoại đi rồi mở cửa ra ngoài.

Ngưu Tĩnh Di nhìn thấy cô bèn vội vàng chạy bước nhỏ vào: "Miên Miên, tôi có một chuyện muốn cầu cô giúp!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận