Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 324: Tìm Được Rồi

.



Chương 324: Tìm Được Rồi

Chương 324: Tìm Được Rồi

Hai người về đến cửa văn phòng, Đặng Kiến Trung lôi một chùm chìa khóa trong túi ra cắm vào trong ổ khóa cửa, sau khi vặn sang phải hai vòng, chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng, cửa đã mở ra.

Mà lúc này, tâm thái khi mở cửa phòng của ông ta hoàn toàn không khác gì với bình thường, thật sự không nhìn ra được có chỗ nào khả nghi.

Đặng Kiến Trung liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng một lượt, từ cây xanh trên bệ cửa sổ đến giá sách dựa sát vào tường, từ bản đồ trên tường đến thảm chùi chân dưới sàn, ánh mắt của ông ta hỏi thăm toàn bộ khu vực đáng để nghi ngờ.

"Ông cùng tìm với tôi, nhất định phải lục tìm toàn bộ ngóc ngách một lượt, bao gồm cả mấy lớp kép hoặc là mặt sau gì đấy đều không được bỏ qua!"

Lão Vương làm việc vô cùng tỉ mỉ, ông ta đóng cửa văn phòng lại rồi lôi một đôi găng tay màu trắng trong túi áo ra đeo vào, đi đến mấy chậu cây bên bệ cửa sổ xa nhất để bắt đầu tìm kiếm.

Mấy chậu cây này đều không nhìn ra được vấn đề gì, đất trên chậu hoa cũng bình thường, lão Vương lại chuyển hướng đến bản đồ thành phố Thanh Bình trên mặt tường, sau khi kiểm tra một phen, xác nhận bản đồ cũng không có vấn đề gì hết.

Đặng Kiến Trung nghĩ đến lời mà Vệ Miên đã nói, tầm nhìn không khỏi rơi lên chiếc ghế da màu đen kia, thoạt nhìn từ vẻ ngoài thì đây chỉ là một chiếc ghế bình thường, trông nó chẳng có gì khác gì ghế của tất cả những người khác trong tòa nhà văn phòng chính phủ.

Nhưng Đặng Kiến Trung đối diện với ánh mặt trời quan sát một phen, đột nhiên nhìn thấy một khe hở chỉ dài khoảng một ngón tay có mối nối khuất trong bóng tối kia, ông ta nhíu mày nghi ngờ, mò xuống dưới thuận theo chỗ đó.

Khe hở càng ngày càng lớn, thậm chí bên trong còn lộ ra miếng xốp màu vàng nhưng vẫn không nhìn ra được gì cả.

Rõ ràng lão Vương cũng đã nhìn thấy hành động của Đặng Kiến Trung, đặc biệt là thái độ nghiêm túc như vậy của đối phương khiến cho ông ta không khỏi cũng căng thẳng theo vài phần.

Nhưng cùng với khe hở càng ngày càng lớn mà vẫn không để lộ ra bất cứ một thứ nào khác, ông ta không khỏi thấy hơi nghi ngờ: "Bí thư?"

Đặng Kiến Trung không nói gì mà lôi một con dao rọc giấy trên bàn làm việc ra, nếu đã đến nước này rồi còn không bằng hoàn toàn dỡ cái ghế ra, tránh cho cứ phải thấp thỏm bất an.

Đặng Kiến Trung thuận theo khe hở rạch mở nửa lưng ghế ra, sau đó lại rạch tiếp một nửa bên khác, chỉ mới rạch một miếng nhỏ mà lưỡi dao rọc giấy đã đụng phải một thứ gì đó rồi.

Thứ này cũng không cứng nhưng có cảm giác tay hoàn toàn khác hẳn với miếng xốp của ghế. Đặng Kiến Trung nhíu mày lại, dừng động tác trong tay để xem kỹ hơn.

Đây... hình như là một túi văn kiện bằng giấy dai?

Đặng Kiến Trung vô cùng cẩn thận rạch mở lỗ thủng, toàn bộ túi văn kiện đã hiện ra trước mắt, mà lão Vương ở bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng, sao có khả năng như vậy được chứ?

Chỉ có mỗi ông ta và thư ký Khấu Doanh có chìa khóa văn phòng của bí thư, từ khi nào bị người nhét đồ vào trong ghế mà lại không biết, có thể giấu vào trong ghế một cách bí mật như thế chắc chắn không phải cái thứ gì tốt đẹp rồi.

Đặng Kiến Trung càng rạch thì lỗ thủng càng to hơn, rất nhanh, toàn bộ lưng ghế đã bị rạch nát tươm như xơ mướp, ngoại trừ túi văn kiện này ra thì cũng không còn bất cứ thứ gì khác nữa.

Đặng Kiến Trung mở túi văn kiện rồi lôi một bản hợp đồng biếu tặng căn nhà từ bên trong ra, còn có mấy chiếc thẻ ngân hàng nữa.

Vậy mà trên bản hợp đồng mua nhà kia lại viết tòa nhà số một Di Phẩm Lan Loan, một căn hộ rộng ba trăm mét vuông, có thể tùy chọn số tầng.

Di Phẩm Lan Loan, Đặng Kiến Trung nhìn cái tên tiểu khu xa lạ này rồi lại nhìn mấy chiếc thẻ ngân hàng kia, ông ta dặn dò lão Vương với vẻ mặt không có biểu cảm: "Lát nữa ông đi điều tra xem chỗ này là nơi nào, còn cả chủ sở hữu mấy chiếc thẻ ngân hàng này là ai nữa."

"Rõ, thưa bí thư."

Đặng Kiến Trung liếc mắt nhìn chiếc ghế đã bị rạch tan nát kia rồi lại nghĩ đến một nơi khác mà Vệ Miên vừa mới chỉ ra, tầm nhìn của ông ta rơi lên chiếc điều hòa trên tường.

Đặng Kiến Trung kéo chiếc ghế đến bên cạnh tường sau đó dùng điện thoại rọi vào bên trong ống thông gió của điều hòa, bởi vì thường xuyên được dọn dẹp cho nên cũng không nhiều bụi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận