Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 524: Đã xử lý xong cả rồi

.



Chương 524: Đã xử lý xong cả rồi

Chương 524: Đã xử lý xong cả rồi

Còn cả đôi mắt sưng phù và tơ máu trong mắt kia nữa.

Rõ ràng một khoảng thời gian này cô ta đã lao lực quá độ, mệt muốn chết rồi.

Vệ Miên mời hai người vào nhà, trên bàn trà đã sớm chuẩn bị sẵn trà nước, cô nhẹ giọng nói: "Đã xử lý xong cả rồi?"

Hách Đình Đình ôm cốc trà bằng hai tay với vẻ mặt hơi sững sờ, cô ta thở nhẹ ra một hơi: "Đã xử lý xong rồi."

Căn nhà được nhà họ Phạm bỏ ra phần lớn tiền, cô ta chỉ cần đòi về số tiền thuộc về mình là được, rất ít thôi.

Về phương diện trang trí vừa vặn vẫn chưa trả tiền, lần này trực tiếp khỏi cần trả nữa.

Còn về phần tình cảm và cơ thể, thời gian chính là liều thuốc chữa lành tốt nhất.

"Hôm nay cô đặc biệt tới đây cảm ơn em."

Nếu Vệ Miên không nhắc nhở cô ta về bộ mặt thật của Phạm Tiểu Cương thì kết cục của cô ta sẽ như thế nào?

Dựa theo lối sống của Phạm Tiểu Cương, sau này chắc chắn vẫn sẽ đi tìm gái tiếp, thời gian lâu dần kiểu gì cũng sẽ dính một vài loại bệnh khó nói nào đó.

Mà mình thân là vợ của anh ta cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Chỉ là, bệnh viện còn có thể chữa được mấy bệnh lây qua đường sinh dục thông thường, nhưng nếu là si đa thì sao?

Hách Đình Đình không dám nghĩ nữa, vì vừa nghĩ là cô ta không nhịn được mà sởn hết cả tóc gáy.

Sở dĩ chậm trễ mấy hôm mới qua đây được cũng là có liên quan đến việc cô ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Cô ta đã làm hết các loại sàng lọc kiểm tra về bệnh truyền nhiễm, cũng may mà trước mắt cô ta vẫn còn khỏe mạnh.

Cuối cùng, cô ta lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Vệ Miên bưng cốc trà lên thổi nhẹ một hơi: "Vậy cũng là nhờ vận khí của tốt, tốt đến mức ông trời cũng không thể nào nhìn được nữa mà để cô gặp được em. Người xưa có câu đại nạn không chết tất có phúc về sau, dùng nguyên một câu trong phim thì chính là phúc khí của cô còn ở đằng sau kia kìa."

Sau khi trải qua mấy chuyện này, tướng mặt của Hách Đình Đình đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ta sẽ bảo vệ được đứa con đầu tiên của mình, cũng sẽ không bị lây bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng hơn, lẽ nào đây không phải là vận khí tốt hay sao?

Hách Đình Đình vẫn còn hơi buồn bã về tình cảm mấy năm nay giữa mình và Phạm Tiểu Cương. Rất nhiều bạn bè đều biết mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng bây giờ nói chia tay là chia tay luôn.

Mấy hôm nay cô ta đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại và tin nhắn hỏi han nguyên nhân chia tay giữa hai người họ, nhưng cô ta lại không biết phải nói thế nào nữa.

Chỉ có thể nói tính cách của hai người không hợp nhau.

Hách Đình Đình không nhịn được mà chửi mình, đã là lúc nào rồi mà vẫn còn muốn giữ một chút thể diện cuối cùng cho Phạm Tiểu Cương nữa chứ.

Nhưng lúc trước khi anh ta tìm tới mấy cô gái kia, tại sao lại không cân nhắc đến thể diện cho cô ta chứ?

Vốn dĩ trong lòng cô ta vẫn rất khó chịu nhưng sau khi nghe được mấy lời an ủi này của Vệ Miên, đột nhiên lại thấy đỡ hơn rất nhiều như có kỳ tích vậy.

Trên gương mặt cũng hiện ra ý cười đã lâu không thấy.

"Vậy cô nhờ lời tốt lành của em."

Kim Chí Linh nhìn nụ cười trên gương mặt của Hách Đình Đình mà cuối cùng cũng yên tâm được một chút, còn có thể cười ra được là tốt rồi!

Chỉ cần có thể bước qua được cái hố này thì cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Hách Đình Đình đưa cái hộp mà mình mang tới cho Vệ Miên.

"Đây là một chút tấm lòng, cô nhờ bạn ở nước ngoài mang về, mong rằng em sẽ thích."

Vệ Miên mở ra xem, thấy bên trong là một bộ trang sức, chiếc vòng tay trong số đó khiến cô vừa mới nhìn thấy đã thích ngay rồi.

Chiếc vòng tay có ba sợi mảnh kết hợp chung lại với nhau, bên trên phủ đầy hạt kim cương và trân châu nhỏ.

Dưới ánh sáng mặt trời nó tỏa ra ánh sáng nhỏ li ti,

Cô thử đeo lên cổ tay mình, chiếc vòng khiến cho cổ tay trông càng mịn màng và sáng ngời hơn.

Vệ Miên ngó trái ngó phải, càng nhìn lại càng thấy thích, cô dứt khoát không gỡ xuống nữa.

Trong hộp ngoại trừ trang sức ra thì còn có một chiếc phong bì rất dày, Vệ Miên mở ra nhìn, thấy bên trong là hai vạn tệ.

Cô nhướng mày sau đó trả lại chiếc phong bì cho Hách Đình Đình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận