Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 884: Cảm Ơn Đại Sư Đã Chỉ Bảo

.



Chương 884: Cảm Ơn Đại Sư Đã Chỉ Bảo

Chương 884: Cảm Ơn Đại Sư Đã Chỉ Bảo

Cô ta không thể vì biết một người sau này sẽ phạm lỗi mà phủ nhận đối phương nay trước khi người ta phạm lỗi được.

Nhưng nếu bảo vẫn chấp nhận đối phương giống như bây giờ, mặc kệ cho cô ta tiếp xúc với Tiêu Tiến thì lại càng không có khả năng hơn.

Cũng chính vào trong nháy mắt này, tướng mặt của Vương Tuyết đã thay đổi, cuộc hôn nhân của cô ta sau này sẽ rất hoàn hảo, sự nghiệp cũng ngày một đi lên, lại càng có một cô con gái ngoan ngoãn thuộc về mình.

Vệ Miên cười cong cả mắt lại: "Tốt lắm, nên làm thế nào thì trong lòng cô đã có ý tưởng rồi, vậy cứ làm theo suy nghĩ của cô đi, sau này sẽ càng ngày càng tốt lên thôi."

Vương Tuyết che giấu sự lo lắng trong lòng mình rồi lại thay một nụ cười rạng rỡ vào: "Cảm ơn đại sư đã chỉ bảo."

Đợi khi cô ta cuối cùng cũng đi ra ngoài thì Vương Song ngồi đợi bên ngoài đã sốt ruột lắm rồi: "Sao bây giờ mới ra, hai người đã nói gì mà lại không cho tớ nghe, chúng ta chính là những bạn thân nhất, trước đây có chuyện cười gì của cậu mà tớ không biết đâu."

Vẻ mặt của Vương Tuyết không hề khác với trước đây một tí nào cả, cô ta im hơi lặng tiếng mượn danh nghĩa chuyển khoản trả tiền xem bói để bỏ bàn tay đang đặt trên cánh tay mình xuống.

Thấy Vương Tuyết chuyển thẳng hai vạn tệ qua đó, Vương Song kinh ngạc trừng to mắt.

"Cậu chuyển nhiều như thế làm gì? Năm trăm tới một nghìn là đủ rồi mà!"

Vương Tuyết lại không giải thích, cô ta quay đầu cảm ơn Vệ Miên một lần nữa sau đó mới đi về phía thang máy, Vương Song ở đằng sau nhìn thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

"Ơ kìa Tiểu Tuyết, chúng ta xuống quán cà phê Tinh Thụy mới mở ở tầng hai đi, chỗ đó còn bán cả điểm tâm nữa, sau đó cậu phải từ từ kể cho tớ nghe chuyện giữa cậu với Tiêu Tiến đấy nhé."

"Các cậu đã tiến triển đến bước nào rồi? Đã hôn chưa? Hôn thế nào, kiểu Pháp hả?"

"Đã lên giường chưa?"

"Vừa rồi rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì?"

Cùng với thang máy đóng lại còn có giọng nói ồn ào của Vương Song. ...

Vệ Miên ngoan ngoãn ở lại Đoán Mệnh Quán khoảng một tháng, lại không nhịn được mà đi dạo, chỉ là lần này cô lấy cớ là đi dạy đồ đệ.

Mấy hôm nay thời tiết đẹp, dứt khoát dẫn Lương Hạo Nhiên chạy đến công viên bày sạp.

Vệ Miên ngồi viết một hàng chữ xem tướng miễn phí ngay trước chỗ ngồi, sau đó hai người mỗi người ngồi trên một cái ghế gấp ngoài trời.

Gần đây, cô đang dạy Lương Hạo Nhiên xem tướng mặt, mấy thứ này không thích hợp ngồi trong nhà đóng cửa học theo sách, còn nữa, Vệ Miên cũng chẳng có sách vở gì.

Trước đây, lúc sư phụ của cô dạy môn học này đều kêu mấy sư huynh muội bọn họ ra chợ bày hàng, người qua người lại đông đúc, sau đó dạy bọn họ xem tướng mặt cho người qua đường.

Xem tướng như thế không chỉ không tốn tiền mà có đôi khi còn phải móc tiền đưa cho người ta, cốt là để có thể gọi người ta tới cho mình xem chi tiết hơn một chút.

Đương nhiên, có danh tiếng của Chính Dương Tông ở đây, đại đa số lần xem đều không cần tốn tiền.

Huống chi, bây giờ còn có rất nhiều sản phẩm công nghệ cao mà hồi xưa chưa có, ví dụ như máy ảnh, khi ấy không nhìn rõ thì có thể chụp lại rồi về từ từ học.

Vệ Miên thích dạy từng bộ phận một, hôm nay cô sẽ dạy xem tướng tai.

Phía đối diện có một người đàn ông trung niên bước tới, khi Vệ Miên trông thấy cặp tai đón gió vô cùng bắt mắt đó của đối phương, cô lập tức vui vẻ, vội lôi máy ảnh ra điều chỉnh tiêu cự.

"Tách!"

"Tách!"

Cô nhanh chóng chụp mấy bức ảnh về loại hình tai độc đáo này.

"Nào, Tiểu Hắc, cậu nhìn cái này đi."

"Kiểu tai có vành tai đón gió, mở rộng về phía trước và hơi nghiêng, chúng ta thường gọi nó là 'chiêu phong nhĩ', cậu lại nhìn bên trong vành tai của ông ta không có vành tai trong, người có loại hình tai kiểu này, tính cách cố chấp không nói mà phần lớn còn hơi kỳ quái."

"Hơn nữa, chắc hẳn tổ tiên của ông là gia đình sung túc, sau này phá sản mất hết gia nghiệp, anh em con cháu không còn đầy đủ."

"Đàn ông có kiểu tai như thế chắc chắn sẽ đẻ con gái trước, còn nếu là nữ giới thì vừa vặn ngược lại, đẻ con trai trước."

"Một đời vất vả lao lực, tài vận không tốt."

Lương Hạo Nhiên quan sát lỗ tai của người đàn ông trước một cách nghiêm túc, lúc nhìn đủ rồi thì người cũng đã sắp đi xa, lúc này, cậu ta mới thu tầm nhìn lại và quay về :bức ảnh chụp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận