Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 569: Nguy hiểm

.



Chương 569: Nguy hiểm

Chương 569: Nguy hiểm

Nghĩ đến hôm nay về ký túc muộn hơn mọi lần, cô ta dứt khoát kêu tài xế dừng xe ở đầu đường gần đấy, bên này có một quán trà sữa mở hai mươi tư tiếng, buổi tối cô ta uống hơi nhiều rượu chỉ cảm thấy cả người nóng ran, bây giờ muốn uống một ít đồ lạnh.

Thuận tiện cũng có thể mang một cốc cho bà dì quản lý ký túc để chặn miệng bà ta lại.

Sau khi xuống xe, Đàm Doanh Doanh đi trên đôi giày cao gót tám phân của mình, chậm rãi tiến về phía quán trà sữa.

Vừa đi vừa thầm thấy hối hận, sớm biết vậy đã kêu tài xế thả cô ta ở một đầu khác rồi, mấy hôm nay đột nhiên đèn đường ở bên này bị hỏng, đến bây giờ vẫn chưa sửa xong.

Nửa đêm đi đến mấy nơi như vậy thật sự có hơi ghê rợn.

Đàm Doanh Doanh chà sát hai cánh tay, hơi đẩy nhanh bước chân lên một chút.

Sở dĩ nói là hơi bởi vì cô ta không quen đi giày cao gót, hôm nay đi đến tận nửa đêm cho nên lúc này chỉ cảm thấy chân đã không còn là của mình nữa, đi đường cũng cà nhắc.

Lúc gần đi đến chỗ tối nhất đột nhiên cô ta nghe thấy tiếng động gì đó.

Cô ta lập tức dừng chân nhìn về chỗ tối tăm kia.

Nhưng chẳng nhìn thấy gì cả!

Trong lòng Đàm Doanh doanh sợ hãi nhưng cô ta vẫn cố gắng mở chức năng đèn pin trên điện thoại ra, chiếu về chỗ vừa mới phát ra động tĩnh đó.

"Ứm!"

Nhưng không ngờ điện thoại vừa mới giơ lên thì đột nhiên cô ta bị người bịt miệng từ đằng sau, lôi vào trong con ngõ bên cạnh.

Đàm Doanh Doanh muốn hô hoán nhưng miệng đã bị người bịt chặt.

Cô ta ra sức giãy giụa, mà người đàn ông phía sau lại vô cùng cao lớn, đối phương gần như phải cúi thấp đầu mới có thể dùng cằm tỳ lên đỉnh đầu của cô ta.

Trên bàn tay to thô ráp nồng nặc mùi thuốc lá khiến gương mặt cô ta vô cùng châm chích, cứa qua cứa lại phát đau lên được.

Cô ta bị ghìm chặt giữa cánh tay và lồng ngực của người đàn ông mà không có cách nào giãy thoát được, cho dù hai tay đồng thời dùng sức nhưng vẫn không thể tạo thành bất cứ một uy hiếp gì đối với người đàn ông.

Cảm giác được một bàn tay khác của gã không ngừng mò loạn trên người mình, Đàm Doanh Doanh vốn cũng hơi say lập tức sợ hãi tỉnh táo trở lại.

Sau khi Đàm Doanh Doanh cảm giác được lồng ngực vạm vỡ của người đàn ông và cả tình cảnh hiện nay của mình cũng hoàn toàn tuyệt vọng.

Thậm chí cô ta còn dập tắt luôn suy nghĩ phản kháng, cảm thấy cho dù mình có phản kháng thì chỉ sợ cũng không thể thành công.

Lúc này, cô ta đã sợ muốn chết luôn rồi, cả người đều run rẩy không ngừng.

Cho dù bây giờ người đàn ông có buông cô ta ra thì chân tay của cô ta cũng đã mềm nhũn, ngay cả đứng còn không đứng nổi thì làm sao có thể chạy thoát được chứ.

Trong lòng cô ta vô cùng tuyệt vọng, cực kỳ hối hận vì tối hôm nay đã kêu tài xế dừng xe quá sớm, lại càng hối hận vì tại sao cứ phải xuống xe để mua trà sữa, buổi tối không uống một hớp trà sữa thì chết hay là thế nào?

Không biết tại làm sao mà đột nhiên cô ta nhớ ra câu nói của học tỷ Vệ Miên kia: "Hôm nay bên ngoài không bình yên, buổi tối về ký túc xá sớm một chút."

Tại sao cô ta lại không nghe lời chứ, hu hu, tại sao lại không nghe?

Người đàn ông cũng đã phát hiện ra sự thay đổi của Đàm Doanh Doanh, trong lòng vô cùng hài lòng giống như một gã thợ săn sắp sửa thưởng thức món ngon vừa đến tay mình.

Động tác của gã cũng dịu dàng hơn ban nãy không ít: "Cô em yên tâm, nếu ngoan thì anh đây chỉ làm một lần thôi."

Giọng nam thô kệch và trầm khàn vang lên bên tai Đàm Doanh Doanh.

Nhưng trả lời gã chỉ có tiếng khóc hu hu hu của cô ta.

Người đàn ông cảm thấy chỉ có một tay sờ soạng thôi không được đã cho lắm, nghĩ vậy, gã bèn buông bàn tay đang bịt miệng Đàm Doanh Doanh ra, nhưng nếu thật sự buông lỏng lại chỉ sợ cô ta sẽ hét to lên.

Đến khi ấy, nếu gọi người khác đến vậy e rằng mình sẽ không được yên thân mất!

"Anh sẽ thả cô em ra nhưng cô em không được lên tiếng, bằng không..."

Người đàn ông nói đến đây chợt dừng lại, một lúc lâu sau mới nặn ra vài chữ từ kẽ răng: "Anh sẽ khiến cô em không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đấy."

Đàm Doanh Doanh đã hoàn toàn ngu người rồi, cô ta không dám phản kháng một tiếng nào mà chỉ biết vừa khóc vừa gật đầu.

Đợi người đàn ông buông cô ta ra, Đàm Doanh Doanh quả thật không dám kêu. Lúc anh ta đang định thở phào một hơi nhẹ nhõm thì đột nhiên bên tai truyền tới tiếng khóc hu hu hu.

Người đàn ông tức điên lên được: "Con mẹ mày, lão tử không cho mày lên tiếng mà mày còn dám khóc à, câm mồm ngay!"

"Hu hu hu!"

"Tao bảo mày câm mồm cơ mà!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận