Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 578: Nhắc nhở

.



Chương 578: Nhắc nhở

Chương 578: Nhắc nhở

"Theo quan điểm của dì thì đây là tốt cho con, khiến cậu ta có thể bớt đi đường vòng, nhưng trên thực tế lại đang mài mòn nhân cách của cậu ta từng chút một, cưỡng chế cậu ta phải trở thành bộ dáng mà dì muốn."

"Nói thật ra thì đó cũng chẳng phải tốt cho cậu ta thật sự đâu, chẳng qua dì chỉ muốn biến cậu ta trở thành loại người như trong tưởng tượng của mình, loại người mà bản thân dì không thể làm được, hoặc nên nói là người mà dì muốn trở thành."

"Làm như vậy không có một chút lợi ích gì đối với cả dì và cậu ta, những gì mà dì cho rằng tốt với cậu ta lại chỉ trở thành áp lực mà cậu ta không có cách nào trốn thoát được, cứ như vậy mãi chắc chắn sẽ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, tất cả những gì mà dì đang sở hữu sẽ mất đi, thậm chí còn khiến bản thân cô độc đến già."

Từ tướng mặt của Hoàng Yến có thể thấy bà ta có mệnh cách cô độc đến già.

Cô độc này không phải chỉ riêng mỗi về chồng, mà phần lớn là chỉ con cái.

Đến tuổi trung niên để tang con, sau này chồng cũng sẽ rời bỏ bà ta, mà bản thân bà ta lại rơi vào trong hối hận và tự trách đã mất đi con trai, thẳng cho đến khi chết vẫn không thể nào tha thứ cho mình được.

Vì không còn nguồn sinh hoạt mà bà ta chỉ có thể ra ngoài nhặt rác, thậm chí lúc bệnh tật cũng không có tiền để chạy chữa, cuối cùng chết vào một ngày đông lạnh giá.

Hoàng Yến vừa nghe được câu này đã thấy khó chịu, con ranh con tuổi tác không lớn mà lại dám nghi ngờ cách giáo dục của bà ta?

Bà ta lập tức thu lại vẻ kinh ngạc và thể hiện sự bất mãn đối với Vệ Miên.

"Cô độc đến già cái gì? Tôi có con trai thì làm sao có khả năng cô độc đến già được hả?"

"Tôi thấy cô là con gái con đứa, quả thật đừng nên quá xấu xa như vậy, nhìn thấy ai cũng nghĩ họ cô độc đến già sao? Cô có biết cô độc đến già có nghĩa là gì không mà dám ở đây ăn nói lung tung?"

"Tôi nói cho cô biết tôi đã có chồng rồi, chồng tôi là giáo sư đại học, gia đình chúng tôi có nhà, mấu chốt nhất là tôi còn có con trai, con trai tôi chắc chắn sẽ phụng dưỡng tôi nên làm sao tôi có thể cô độc đến già được chứ?"

"Tôi không biết cô đã nghe được chuyện của gia đình tôi từ đâu mà chạy tới trước mặt tôi nói xem bói gì đó cho tôi, đúng là nói hươu nói vượn!"

Hoàng Yến cảm thấy Vệ Miên chắc chắn bị thần kinh rồi, gia đình của bà ta hạnh phúc viên mãn, không thể nào tốt hơn được nữa. Sau này con trai của bà ta sẽ đến Thanh đại, chỉ cần ngày nào bà ta cũng đốc thúc, sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ tìm được một công việc lợi hại.

Đến khi ấy bà ta có thể hưởng phúc được rồi, sau đó lại tìm một cô gái có điều kiện tương đương để kết hôn và sinh con, cả đời này của bà ta cũng coi như viên mãn.

Nhưng tất cả những chuyện này đều được xây dựng dưới tình huống con trai đến Thanh đại vẫn có thể tiếp tục cố gắng, nếu cậu ta qua bên đó đã thả lỏng vậy những chuyện này sẽ nằm ngoài dự liệu của bà ta hết.

Cho nên Hoàng Yến quyết định, đợi con trai khai giảng rồi là bà ta sẽ xin thôi việc luôn, cùng con trai đến thủ đô học đại học, phải đích thân đốc thúc cậu ta.

Suy nghĩ này đã hình thành trong đầu bà ta từ rất sớm, chỉ là chưa bao giờ nhắc đến cho con trai biết mà thôi. Nhưng suy cho cùng, lời nói của Vệ Miên vẫn để lại một vài bóng ma không tốt trong lòng bà ta, thế là bà ta dứt khoát đẩy chuyện này lên lịch trình sớm hơn.

Nhưng vừa rồi bị Vệ Miên nói trúng nhiều chuyện như thế lại khiến bà ta có hơi kiêng dè, vội vàng kéo con trai đi về nhà ngay.

Con trai của Hoàng Yến tên là Diêu Minh Viễn, vừa rồi cậu ta vẫn luôn giữ im lặng nghe mẹ và Vệ Miên nói chuyện.

Mới đầu cậu ta cũng không có một chút dao động nào cả, thẳng cho đến sau đó nghe được lý luận của cô có liên quan đến phương thức giáo dục sai lầm của mẹ đối mình, trong lòng không biết tại làm sao mà lại thấy rất chấn động.

Cảm xúc này tới rất đột ngột, gần như đột nhiên xộc thẳng vào trái tim của cậu ta rồi chạy lên hốc mắt, khiến cho cậu ta không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Diêu Minh Viễn vội vàng cúi đầu, nhìn thấy giọt nước trong suốt rơi xuống nền đường, cậu ta cố gắng cắn chặt môi, cuối cùng vẫn kiềm chế loại cảm xúc đó xuống.

Không thể để mẹ nhìn thấy, bằng không, bà ta chắc chắn sẽ không cho phép.

Bạn cần đăng nhập để bình luận