Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1114: Thay Đổi

.



Chương 1114: Thay Đổi

Chương 1114: Thay Đổi

Ba người Vệ Miên ngồi dàn hàng ở bên lề cây cầu vượt, bà lão kia đi từ phía nam về phía bắc, chắc chắn phải đi qua trước mặt bọn họ.

Bà ta ngâm nga hát hò, rất nhanh đã đi đến trước mặt, trong lúc vô tình lại liếc mắt nhìn qua cái biển được dựng ở đó và nhìn thấy mấy chữ "đoán mệnh, xem quẻ" kia.

Bà lão vốn không có hứng thú cho lắm nên trực tiếp đi ngang qua trước mặt mấy người.

Nhưng đi chưa được bao xa thì bà ta lại quay đầu quành lại, đứng ở trước mặt ba người đánh giá một phen, sau đó chọn ngồi xuống trước mặt Lương Hạo Nhiên.

Trịnh Hạo: "..."

Vệ Miên khẽ cười, ngược lại cũng không khó đoán ra được suy nghĩ của bà lão này, hai người bọn họ rõ ràng ăn vận giống nhau nhưng ánh mắt của Trịnh Hạo luôn đảo như rang lạc, thoạt nhìn không hề chín chắn như Lương Hạo Nhiên.

Đây không phải lần đầu tiên Lương Hạo Nhiên bày sạp ở bên ngoài nên hiển nhiên cũng biết làm thế nào mới có thể khiến người tin phục chỉ với một câu nói.

Cậu ta quan sát cẩn thận tướng mặt của bà lão rồi đột nhiên mở miệng: "Chúc mừng quý khách nhé!"

Bà lão hơi sững sờ sau đó hai mắt chợt tỏa sáng, nhưng vẫn giả bộ hỏi: "Đại sư chúc mừng tôi làm gì?"

Lương Hạo Nhiên vuốt chòm râu, ra vẻ cao thâm khó lường: "Tôi phát hiện ra cung tài bạch của quý khách đầy đặn và trơn nhẵn, có thể thấy gần đây mới có một khoản tiền to vào tài khoản cho nên biết được mới chúc mừng một tiếng đấy!"

Bà lão nghe xong bèn liếc mắt nhìn xung quanh với vẻ khẩn trương, thấy không có người chú ý đến bên này mới thở dài một tiếng, có điều, ánh mắt nhìn Lương Hạo Nhiên đã thay đổi.

Có thể nhìn ra được bà ta mới nhận được một khoản tiền lớn, vị đại sư này đúng là lợi hại thật!

Bà lão này cũng họ Lương, thôi cũng tính là cùng tộc với Lương Hạo Nhiên.

Năm nay bà Lương đã sáu mươi lăm tuổi, cả một đời này của bà ta rất bình thường, điều kiện kinh tế của gia đình cũng khá giả, có điều, trước khi nghỉ hưu vẫn luôn kiên định làm việc, ngược lại cũng kiếm ra được một phần gia nghiệp.

Nhưng gần đây bà Lương vốn rất bình thường lại gặp được một chuyện đáng mừng, khiến cho bà ta đột nhiên trở nên không còn tầm thường nữa.

Nhiều năm trước, bà Lương từng cho một người bạn mượn tiền, nhưng qua ba năm rồi mà người bạn kia vẫn chưa trả tiền, đến sau này người kia mới đưa một ít cổ phiếu trong tay để thế chấp với bà ta.

Đó là một nhà máy dược tại quê nhà của bà ta, rất nhiều nhân viên lâu năm nắm cổ phần ban đầu của nhà máy dược trong tay, cứ bỏ tiền ra là có thể mua được, sau này sẽ thế nào thì chẳng ai biết được mà chỉ có thể tính là một loại đầu tư.

Lúc bạn của bà Lương chuyển phần cổ phần kia của mình cho bà ta thì lợi nhuận của nhà máy dược đã không tốt rồi, tuy rằng ngoài mặt nhìn giá trị cổ phần trong tay bà ta còn nhiều hơn cả số tiền mà người bạn đã nợ bà ta, nhưng trên thực tế nếu khi ấy thật sự bán cổ phần đi thì bà Lương vẫn lỗ, hơn nữa còn lỗ không ít.

Bà ta vốn không đồng ý nhưng người bạn kia chỉ cho đúng hai sự lựa chọn, hoặc là nhận cổ phần, hoặc là không có tiền trả, sẽ tiếp tục chầy mửa, kêu bà ta tự xem sao mà làm.

Bà Lương không còn cách nào khác mà chỉ có thể nhận cổ phần với vẻ không tình nguyện một tí nào và xé bỏ giấy nợ, khi ấy bà ta bán ra ngoài tận hai năm mà vẫn không bán được, mà bà ta lại không vội dùng tiền đến thế nên cứ để trong tay.

Nhưng ai ngờ được mười mấy năm sau, vậy mà nhà máy dược kia lại lên thị trường.

Bà ta không hiểu mấy chuyện này cho lắm mà chỉ biết thứ nằm trong tay mình là cổ phần ban đầu, vô cùng đáng giá, sau khi nhà máy dược kia lên thị trường, bà ta đã bán hết toàn bộ số cổ phần trong tay đi, trực tiếp sở hữu gia sản cả nghìn vạn tệ.

Bà Lương không kể chuyện này cho bất cứ một người thân họ hàng nào biết, ông cụ nhà mình đã qua đời từ mấy năm trước rồi, trong nhà ngoại trừ bà ta ra thì còn có một đứa con gái tên là Lương Tĩnh, cô ta cũng đã kết hôn được hơn mười năm rồi.

Lương Tĩnh rất hiếu thuận với bà Lương và cũng đã nói muốn đón người qua đó sống chung từ lâu, nhưng bà Lương và mẹ chồng của Lương Tĩnh lại không hợp nhau, ở còn chưa được mấy ngày đã lại chuyển về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận