Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 586: Con bằng lòng tha thứ cho mẹ rồi, có đúng không

.



Chương 586: Con bằng lòng tha thứ cho mẹ rồi, có đúng không

Chương 586: Con bằng lòng tha thứ cho mẹ rồi, có đúng không

"Mẹ ơi? Mẹ đang ở trong phòng hả?"

Nghe thấy giọng nói bên ngoài lại vang lên, Hoàng Yến chợt trừng to hai mắt, bà ta cũng không có thời gian đi dép mà lao ra mở cửa phòng.

Trông thấy đứa con trai vẫn còn là học sinh cấp ba đứng ở nơi đó, vẫn còn khỏe mạnh, nước mắt của Hoàng Yến lập tức chảy ra, bà ta không kiềm chế được mà ôm chặt con trai.

"Minh Viễn..."

"Minh Viễn của mẹ..."

"Con bằng lòng tha thứ cho mẹ rồi, có đúng không?"

"Nhiều năm như thế, cuối cùng con cũng chịu tới gặp mẹ rồi đúng không?"

"Mẹ biết sai rồi, thật sự đã biết lỗi rồi hu hu hu..."

Diêu Minh Viễn lộ vẻ hoang mang, cậu ta không biết rốt cuộc mẹ mình bị làm sao, trước đây bà ta luôn nói với cậu ta rằng con trai lớn rồi, đừng có hành động thân thiết gì với mẹ nữa, nhưng sao đột nhiên bây giờ lại ôm cậu ta?

Lại còn dùng sức như vậy nữa chứ?

"... Mẹ?" Diêu Minh Viễn gọi một tiếng với vẻ hơi đắn đo.

"Hu hu hu hu mẹ sai rồi, hu hu, mẹ thật sự biết sai rồi."

Nhưng trả lời Diêu Minh Viễn chỉ có tiếng gào khóc của bà mẹ, tiếng khóc đó trực tiếp khiến hai mắt của cậu ta đỏ hoe.

Không biết tại làm sao mà sâu trong đáy lòng của cậu ta lại đột nhiên trào lên cảm giác tủi thân sau khi nghe thấy tiếng khóc của mẹ.

Loại cảm xúc này tới quá đột ngột khiến cậu ta cũng không nhịn được mà khóc nức nở.

Hai mẹ con ôm nhau khóc rất lâu.

Đợi khi khóc đủ rồi, Hoàng Yến mới cảm thấy khó hiểu, tại sao bà ta có thể ôm được con trai vậy?

Có phải vì mình đã chết rồi không, hai người đều là quỷ hồn rồi nên mới có thể ôm nhau.

Mà cảnh vật xung quanh đây lại nói với bà ta rằng không phải như thế, chỗ này là nhà của mình, là căn nhà mà bọn họ đã sống rất nhiều năm nay.

Hoàng Yến nắm chặt tay của Diêu Minh Viễn không chịu buông.

Lúc này, bà ta chỉ cảm thấy cổ tay đang bị mình nắm chặt rất ấm áp, điều này chứng minh con trai của bà ta vẫn là người sống.

Nhưng bà ta thì sao, không phải bà ta đã chết rồi sao?

Rốt cuộc bây giờ đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đợi khi Hoàng Yến nhìn thấy phần lớn mái tóc của mình vẫn còn là màu đen thông qua chiếc gương mới biết, vậy mà bà ta đã trở về cái lúc con trai vừa mới thi đại học xong.

Về phần mấy trải nghiệm trước đó của bà ta, Hoàng Yến không biết đó là kiếp trước của mình hay chỉ là giấc mơ, dù sao thì bà ta cũng không muốn trải qua thêm lần nữa đâu.

Mà lúc này, Diêu Minh Viễn vẫn còn bạn bè, chính là cái cậu Cao Phàm đã bị bà ta chửi rất lâu kia.

Bà ta không thể không thừa nhận mắt mình có vấn đề vì đó thật sự là một đứa trẻ ngoan.

Kiếp trước, sau khi Diêu Minh Viễn qua đời, bà ta và Diêu Nam ly hôn, lúc quét dọn đường phố bà ta còn chạm mặt Cao Phàm một lần.

Khi ấy, đứa trẻ kia đã nhìn ra được sức khỏe của bà ta không tốt, cố chấp kêu bà ta ngồi xuống bên cạnh, còn mình thì lại giúp bà ta dọn dẹp vệ sinh con phố ấy một lượt, sau đó còn định đưa bà ta đến bệnh viện khám sức khỏe.

Bà ta nói mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối, đã không cần thiết phải chữa trị nữa rồi.

Đứa trẻ đó vẫn thường xuyên mua sữa bò, hoa quả và mấy thực phẩm dinh dưỡng khác tới thăm bà ta, còn giúp bà ta dọn dẹp vệ sinh và khiêng gạo, khiêng bột mì.

Đó thật sự là một đứa trẻ rất tốt nhưng tại sao lúc trước bà ta lại mù mắt, một mực cảm thấy những đứa trẻ có điều kiện gia đình bình thường đều không xứng làm bạn của Minh Viễn chứ?

Nghĩ đến toàn bộ hành vi của mình ngày xưa mà Hoàng Yến thật sự chỉ hận không thể vả mình mấy cái.

"Minh Viễn, không phải con muốn học lái xe hay sao? Nếu đã thi cử xong rồi vậy cứ thả lỏng thoải mái đi, trước đây sợ chậm trễ việc học nên có rất nhiều chuyện đều không cho con làm, bây giờ con muốn làm gì thì đi làm cái đó đi."

Trong lòng Hoàng Yến chua xót, cuối cùng cũng nói ra được một câu mà kiếp trước bà ta không có cơ hội để nói đó.

Diêu Minh Viễn nhìn về phía mẹ với vẻ mặt cực kỳ khó tin, còn tưởng mình nghe lộn.

Hoàng Yến lại không quan tâm đến mấy chuyện này, bây giờ bà ta chỉ muốn đối xử với con trai tốt hơn một chút và tốt hơn nữa mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận