Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 304: Tặng Áo

.



Chương 304: Tặng Áo

Chương 304: Tặng Áo

Sở dĩ Đặng Lam đến tìm Vệ Miên chính là vì cảm thấy đối phương lợi hại, nếu đến tà thuật mà đối phương còn có thể phá giải vậy có phải cũng có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô ấy không? Hoặc là nói cho cô ấy biết mấy dự cảm kia của cô ấy có phải là thật hay không?

Ngày thứ ba Vệ Miên về đến thành phố Thanh Bình là Mạnh Vân đã gọi điện cho cô, người đầu tiên đã nôn nóng muốn tới cửa lắm rồi.

Cô nghĩ ngợi một lát rồi kêu người trực tiếp tới căn nhà lầu.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên thì Vệ Miên vừa vặn thay xong quần áo và xuống tầng, mấy hôm nay thành phố Thanh Bình vô cùng nóng, Phùng Tĩnh gửi một chiếc áo bằng vải gai cho cô ấy?

Cổ áo có nút áo mang kiểu Trung, thân váy kéo thẳng đến dưới đầu gối, hai bên còn có đường xẻ rất cao.

Cái này được tính là áo trên, bên dưới còn có một cái quần dài khoảng bảy, tám mươi phân rộng thùng thình và to béo.

Nguyên bộ quần áo này đều là màu trắng, dùng lời của cô ấy để nói thì mặc vào rất có phong phạm của đại sư.

Có phong phạm của đại sư hay không thì không biết nhưng mặc vào đúng là rất thoải mái thật, Vệ Miên cũng chưa từng mặc mấy bộ quần áo được làm từ loại vải này, thật thoáng khí thoải mái, sau này có thể mua thêm vài bộ.

Cho nên khi Đặng Lam tới mới nhìn thấy một bóng người mặc đồ màu trắng, cả người tỏa ra tiên khí đứng trong sân.

Bóng người kia nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn cô, lúc đó, Đặng Lam mới phát hiện hóa ra đó là cô gái trẻ mà mình đã từng nhìn thấy trong quán cà phê. Cô ấy chỉ cảm thấy cô gái trẻ và chiếc quần yếm mà cô đã mặc hôm đấy mang tới một cảm giác hoàn toàn khác hẳn, hình như càng đáng để tin tưởng hơn.

Vệ Miên nở nụ cười với cô.

"Cô Đặng phải không? Mời đi bên này."

Cô trực tiếp dẫn người đi đến sân sau, ở đó có một giàn nho được mấy người giấy cùng nhau làm ra, bên giờ nho bên trên vẫn còn rất nhỏ nhưng lại là một nơi lý tưởng để tránh nắng.

Đặng Lam hoảng hốt, chợt phản ứng lại sau đó vội vàng đi theo cô vào trong nhà.

Không biết có phải vì ảo giác của cô ấy hay không mà cứ cảm thấy từ sau khi tiến vào mảnh sân nhỏ này, ánh mặt trời chiếu lên người đã không còn thấy gay gắt nữa mà hình như ôn hòa hơn rất nhiều.

Cho dù đứng ở trong sân không có bóng cây thì vẫn không cảm thấy nóng nực, khiến cho cảm giác oi bức trên người cô ấy cũng dịu đi không ít. ...

Đợi khi nhìn thấy chiếc ghế trúc sạch sẽ và ngay ngắn bên dưới giàn nho kia, tâm trạng của Đặng Lam lại càng bình tĩnh hơn, vậy mà lại cảm thấy hình như mình không còn ở trung tâm thành phố huyên náo nữa mà đang ở một sơn thôn nào đó.

Vệ Miên dẫn đầu cởi giày rồi đi vào, ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ rồi ra hiệu bằng tay mời Đặng Lam, tiếp đó lại quay đầu rót trà.

Đặng Lam học theo bộ dáng của cô với vẻ hơi tò mò, cũng ngồi xuống đệm hương bồ.

Lúc tới đây cô ấy đã nhìn qua rồi, xung quanh đây đều đã xanh hóa, gần như không nhìn thấy người nào cả, mà một khoảng trời ở bên này còn có một giàn nho, chỉ có một mặt cung cấp chỗ ra vào cho người ta, trông cực kỳ có cảm giác thần bí.

Điều này khiến tâm trạng của cô ấy cũng thoải mái hơn không ít, nhìn trà nước trong veo được đẩy đến trước mặt mình, đột nhiên Đặng Lam có dục vọng muốn nói chuyện hơn.

"Đại sư, thật ra hôm nay tôi tới không phải để xem bói cho mình mà là muốn xem cho em gái tôi, bói về nhân duyên của con bé."

Còn chưa đợi Vệ Miên hỏi bói chuyện gì thì cô ấy đã chủ động kể hết toàn bộ mọi chuyện ra.

Đặng Lam đã nhịn quá lâu rồi, cô ấy cũng không biết phải nói chuyện này với ai vì sợ rằng mấy người bạn và đồng nghiệp kia cũng sẽ có suy nghĩ giống cha mẹ mình, cảm thấy cô ấy chỉ đang ghen tỵ với Đặng Tây, không muốn đối phương sống tốt hơn mình.

Vệ Miên nghe xong cũng không nói gì cả.

Xét từ tướng mặt thì Đặng Lam thành thật và an phận, tình cảm đối với cô em gái này cũng rất sâu, không phải loại người mang nặng lòng đố kỵ.

"Cô có sinh thần bát tự của em gái mình và đối phương không?"

"Có!"

Nói xong, Đăng Lam đưa một tờ giấy ra, cô ấy đã đặc biệt chép lại từ giấy hôn thú của em gái, hai người kia đính hôn muốn đi theo phong cách Trung cho nên mới chuẩn bị thứ này.

Vệ Miên chỉ liếc mắt nhìn một cái, còn chưa bắt đầu bấm ngón tay tính đã cười trước: "Còn chưa cần tính bát tự đã biết tuổi của hai người này không hợp rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận