Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 830: Chuyện Xưa

.



Chương 830: Chuyện Xưa

Chương 830: Chuyện Xưa

Ông ta không biết người đàn ông mà mình đã tốn sức tìm kiếm lại có nhân phẩm như thế, vậy mà lại vì chuyện sinh con đẻ cái mà khiến Anh Tử phải chịu nhiều ấm ức như vậy, còn chửi bà ta là con gà mái không biết đẻ con.

Ông ta vốn muốn dẫn Anh Tử đến bệnh viện nhưng bà ta không chịu, chỉ nói đã bị người nhà kia làm tổn thương, cho dù có thể sinh được con thì cũng không muốn sống với bọn họ nữa, cứ vậy mà kết thúc cuộc hôn nhân thứ hai.

"Đại sư, cô không biết đâu, không phải tư tưởng của tôi cổ hủ mà choa mẹ tôi đều đi rất sớm, ở nhà chỉ còn lại hai người chúng tôi, bên tôi còn có vợ có con, biết nóng biết lạnh, nhưng Anh Tử thì lại khác, em ấy luôn phải ở một mình, sau này già rồi biết phải làm sao, tôi thấy em ấy làm gì cũng chỉ có một mình cả, trong lòng cũng thấy khó chịu."

Nói đến đây, Lý Đại Hải quay đầu liếc mắt nhìn Anh Tử, trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm và thương yêu.

Đây là đứa em gái đã cùng ông ta lớn lên, không cần biết có phải huyết thống thân nhất hay không nhưng ông ta chính là người thân duy nhất còn trên đời này của đối phương nên làm sao có thể không quan tâm bà ta được chứ?

Lý Anh nghe được mấy lời đằng trước của Lý Đại Hải, không biết có phải nghĩ đến những tổn thương mà hai cuộc hôn nhân trước đối với mình, hay là cuộc sống cô độc trong mấy năm này mà hai mắt dần dần đỏ hoe.

Bà ta nghiêng đầu lau nước mắt, trông như không thể chịu được sự đau đớn trong lòng, sống lưng vốn rất thẳng tắp cũng còng xuống không ít.

Lý Đại Hải thấy thế mới đau lòng vỗ nhẹ lên vai bà ta rồi mới nói tiếp: "Lại qua khoảng bốn năm nữa, em gái tôi gặp được người chồng thứ ba, là một người làm ăn buôn bán, rất thành thật, hơn nữa con người cũng không tồi, cậu ta từng ly dị, vì sức khỏe có vấn đề nên không thể sinh được con."

"Tôi vốn còn tưởng lần này đã gặp được một người đàn ông cũng không thể sinh nở, hai người vừa vặn không ai chê ai, chắc chắn có thể chung sống rất hòa thuận mới phải, nhưng không ngờ lần này người có vấn đề lại đổi thành người đàn ông kia."

Lý Đại Hải cảm thấy cái cớ này có vấn đề, dễ dàng khiến người hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Cũng không thể nói thẳng là của người đàn ông đó, mà nên nói là mẹ của cậu ta, sau này tôi đã tìm rất nhiều người để hỏi thăm mới biết được người đàn ông này và vợ cũ của cậu ta ly hôn cũng vì mẹ của cậu ta."

"Bà mẹ này không cho phép con trai với con dâu ngủ chung phòng, nếu buổi tối muốn... làm chuyện vợ chồng thì sau khi kết thúc phải nhanh chóng chia phòng ngủ, bà ta còn ở bên ngoài cửa nghe trộm, nếu... dù sao cũng là rất nhiều tật."

Mấy lời này, Lý Đại Hải thật sự không biết phải nói với một cô gái trẻ như thế nào, bà cụ nhà đó đúng là như có bệnh ấy, nếu trong quá trình Anh Tử làm chuyện vợ chồng phát ra tiếng thì bà già đó sẽ đập cửa, còn nếu tối hôm ấy hai người làm hai lần cũng sẽ đập cửa tiếp.

Còn chửi Anh Tử là hồ ly tinh, muốn ép khô cơ thể của đàn ông, đồ lẳng lơ, thiếu đàn ông thì không sống được... tóm lại là chửi vô cùng khó nghe, bà ta hoàn toàn không coi Anh Tử là con dâu của mình.

Ban ngày, bà già đó ở trong quán nhà mình, rõ ràng là một bà cụ bình thường thoạt nhìn có vẻ hiền từ và ôn hòa, nhưng cũng không biết tại sao buổi tối lại biến thành ra như thế.

Trong khoảng thời gian đó, Anh Tử cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, Lý Đại Hải thật sự chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau lòng rồi.

"Tôi vốn cho rằng mẹ mình như thế, chắc hẳn người đàn ông kia sẽ không đồng ý nhưng vậy mà cậu ta lại đồng ý, hơn nữa còn nói toàn bộ mọi chuyện trong nhà đều phải nghe lời mẹ của anh ta, mẹ nói buổi tối không thể ngủ chung thì không thể ngủ chung."

"Anh Tử với bọn họ giằng co hơn nửa năm, thoạt nhìn đã già đi hẳn vài tuổi, sau đó em ấy chạy tới bàn bạc với tôi, lúc ấy tôi mới biết người nhà kia lại như thế, một tháng trước, hai người bọn họ vừa mới làm thủ tục ly hôn xong."

Lý Đại Hải thật sự không biết phải nói thế nào mới phải nữa, bộ dáng của Anh Tử không tồi, trước đây người theo đuổi bà ta cũng không ít, nhưng không biết tại sao đến cuối cùng lại thành ra như thế nữa.

Năm nay bà ta đã được bốn mươi tuổi rồi, bên cạnh không có một mụn con không nói mà ngay cả một người quan tâm cũng không có luôn, cả ngày cô đơn chiếc bóng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận