Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 177: Con Tôm Nhỏ Cầu Tới Cửa

.



Chương 177: Con Tôm Nhỏ Cầu Tới Cửa

Chương 177: Con Tôm Nhỏ Cầu Tới Cửa

Sau khi sự việc vỡ lở, Trần Viên vẫn ôm tâm lý may mắn như cũ, nghĩ mình chỉ dùng nick phụ đăng nhập và cũng đã xóa hết toàn bộ lịch sử đăng nhập của mình đi, không người nào có thể chứng minh bài đăng đó có liên quan đến cô ta hết.

Nghĩ đến đây, Trần Viên càng kiên định với suy nghĩ trong lòng hơn, trên gương mặt cô ta lộ ra vẻ tủi thân rất vừa vặn.

"Thưa cô, em bị oan ạ, bọn họ không thể vì điều kiện gia đình của em không tốt mà cho rằng nhân phẩm của em có vấn đề được, nếu cứ khăng khăng nói người đã đăng bài đó chính là em vậy lấy bằng chứng ra đây, chứ cũng không thể chỉ dựa vào mấy lời đoán mò của bọn họ mà vu vạ cho em được."

Nếu không phải trước đó Kim Chí Linh đã tìm nhân viên an ninh mạng từ trước để tìm hiểu thì sợ rằng đã bị Trần Viên lừa luôn rồi, thậm chí còn cảm thấy mình thật sự không nên sỉ nhục một sinh viên tốt như thế.

Nhưng chính vì cô ta đã điều tra qua rồi trong tay cũng đã nắm bằng chứng xác thực cho nên mới cảm thấy đứa trẻ trước mặt thoạt nhìn xa lạ đến thế.

Kim Chí Linh đưa tệp văn kiện đặt trên mặt bàn cho Trần Viên: "Mở ra mà xem đi."

Trần Viên nhận lấy với vẻ khó hiểu, kết quả vừa mới lật được hai trang là sắc mặt của cô ta đã trắng bệch.

Kim Chí Linh vẫn luôn là một người có tính cách dịu dàng, cũng chưa từng nói nặng lời với sinh viên bao giờ, mới đầu cô ta hỏi như thế là vì muốn cho Trần Viên một cơ hội, nhưng bây giờ...

Trong mắt Kim Chí Linh lóe lên vẻ thất vọng.

"Tôi cảm thấy em nợ Vệ Miên một lời xin lỗi, em nghĩ thế nào?"...

Sau khi đóng cửa văn phòng lại, Trần Viên thở ra một hơi thật dài, cô ta đứng dựa người vào bức tường một lúc rồi mới chậm rãi đi về phía phòng học.

Chỉ là hai bàn tay buông thõng đã siết chặt thành quyền, khớp xương hiện lên trắng bệch. ...

Hôm nay, Vệ Miên vừa đi từ bên ngoài, chỉ thấy trong phòng học có vài người đang bàn tán gì đó với vẻ mặt kinh hoàng, mỗi ngày trong lớp học đều có những tin tức mới khác nhau nên cô cũng không để trong lòng.

Thẳng cho đến giờ cơm trưa, Phùng Tĩnh mới chia sẻ thông tin mà mình nghe được với cô.

Nói là gần đây đồn công an đã nhận được mấy vụ án báo mất tích, kêu quần chúng nhân dân chú ý vấn đề an toàn của bản thân, còn công bố thông tin của người mất tích, triển khai thu thập manh mối.

Vệ Miên cũng chỉ coi đó là một tin thờ sự mà nghe, cho nên sau khi thảo luận với Phùng Tĩnh vài câu lại nói sang chuyện khác.

Còn chưa đợi ăn cơm xong thì cô đã nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi điện tới là Châu Kiến Dân, trước đây Vệ Miên từng xem phong thủy cho nhà ông ta.

Chẳng qua, lần này Châu Kiến Dân tìm tới cô không phải vì bản thân ông ta mà là vì một người bạn.

Người bạn này của Châu Kiến Dân cũng tự mở công ty, gần đây vừa mới chuyển sang một tòa nhà văn phòng mới, nhưng sang tòa nhà văn phòng này lại vô cùng không suôn sẻ.

Một tháng đầu tiên mới vào tòa nhà mới, công ty đã liên tiếp xảy ra chuyện, có vài nhân viên gặp vấn đề về sức khỏe, vừa có người xin nghỉ, vừa có người nhập viện.

Ngoại trừ công nhân viên xảy ra vấn đề thì thành tích của công ty cũng trượt dốc không phanh từ sau khi đổi sang tòa nhà văn phòng mới, còn tuột mất mấy vị khách lâu năm vẫn luôn hợp tác ổn định, đều là mấy nguyên nhân rất khó hiểu.

Tiêu Chí Minh biết rõ gần đây thành tích của công ty không tốt chắc chắn sẽ lỗ vốn, nhưng đợi khi báo cáo tài vụ hàng tháng xuất hiện, ông ta mới biết mình đã lỗ hết bao nhiêu.

Chỉ một tháng ngắn ngủi mà ông ta đã lỗ hơn sáu mươi vạn tệ, mà đây là còn chưa tính tiền lương của nhân viên đâu đấy.

Tuy rằng mở công ty chắc chắn có lời có lỗ, nhưng ông ta làm ăn suốt nhiều năm như thế vẫn luôn rất ổn định cơ mà, điều này khiến cho Tiêu Chí Minh vừa mới chuyển sang tòa nhà văn phòng mới dự định chơi xổ số một phen cực kỳ khó chịu trong lòng.

Sau khi tiến vào tháng năm, cũng chính mùa đắt hàng của công ty du lịch, ông ta vốn cho rằng loại tình huống này có thể cải thiện nhưng không ngờ một tuần lễ trôi qua rồi mà công ty vẫn giống y như tháng trước, không hề khởi sắc một chút nào hết.

Tiêu Chí Minh thân là ông chủ hiển nhiên rất sốt ruột.

Bạn cần đăng nhập để bình luận