Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 856: Thế Giới Lập Tức Yên Tĩnh

.



Chương 856: Thế Giới Lập Tức Yên Tĩnh

Chương 856: Thế Giới Lập Tức Yên Tĩnh

“Mau thả tôi ra! Thả tôi ra! Cầu xin các người, mau thả tôi ra, tôi đảm bảo sau này sẽ không hại người nữa!”

Thế nhưng, cho dù cô ta có gào khóc thế nào thì âm sai cũng làm như không nghe thấy, thậm chí còn vì cô ta quá mức ồn ào mà trực tiếp dùng pháp thuật bịt miệng cô ta lại.

Thế giới lập tức yên tĩnh.

Sau khi xác nhận Triệu Hiểu Mai không thể chạy thoát được, âm sai quay về phía Vệ Miên và cúi người một cách vô cùng cung kính.

“Tiểu nhân Vương Ngũ, chính là lực sĩ của miếu Thành Hoàng Thanh Bình, cảm ơn Vệ đại sư đã ra tay giúp đỡ, giờ tôi sẽ dẫn người đi, sau này nếu như có gì cần sai bảo thì cứ việc dặn dò!”

“Không cần khách sáo, chuyện như vậy bất cứ một người trong Đạo môn nào nhìn thấy cũng sẽ giơ tay giúp đỡ thôi!”

Hai người khách sáo với nhau vài câu sau đó quỷ sai mặc đồ màu tím kia dẫn Triệu Hiểu Mai rời đi.

Người giống như Triệu Hiểu Mai, Vệ Miên cũng chẳng thèm tự mình siêu độ đâu, cứ để cô ta giống như những quỷ hồn bình thường xuống địa phủ chịu thẩm lý và phán quyết trước đi!

Trên người Triệu Hiểu Mai có phù hiện hình của Vệ Miên, Thẩm Phi và luật sư Hàn đều có thể nhìn thấy một màn cô ta bị quỷ sai dẫn đi, hai người đều ngạc nhiên đến mức tròng mắt suýt thì rớt xuống.

Hóa ra trên đời này thật sự có ma quỷ, lại còn có quỷ sai, vậy địa phủ gì đó chắc chắn lại càng tồn tại. Trước đây nghe người già nói người làm việc ác sau khi chết đi sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng đến bây giờ mới biết có khả năng là thật.

Luật sư Hàn lại nhớ về Thiên Cơ Đoán Mệnh Quán của Vệ Miên, đột nhiên cảm thấy có khả năng ông ta đã gặp được một cao nhân chân chính rồi.

Ông ta cũng bắt đầu mong chờ đối với việc Đoán Mệnh Quán mở ngay bên cạnh văn phòng luật, sau này chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc cho mà xem.

Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, Vệ Miên nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Triệu Hiểu Mai mà mình đã nhìn thấy thông qua thiên nhãn, cuối cùng vẫn quyết định nhắc một câu.

“Lúc Triệu Hiểu Mai bị chồng của cô ta bạo hành đã đánh vào đầu cô ta, dấn đến trong đầu có xuất huyết lượng nhỏ nhưng khi ấy cô ta không phát hiện ra, vài ngày sau lúc đến siêu thị thì bệnh tình trở nên nghiêm trọng, đầu óc choáng váng mới dẫn đến ngã cầu thang điện.”

Thẩm Phi và luật sư Hàn lập tức ngạc nhiên, có thế nào thì bọn họ cũng không ngờ nguyên nhân cái chết của Triệu Hiểu Mai lại còn có ẩn tình như thế.

“Tôi phải về trước đây, có chuyện gì thì lại gọi điện cho tôi.”

Nói xong, tầm nhìn của Vệ Miên chuyển về phía Thẩm Phi: “Chị Thẩm, gần đây hỏa khí trên người chị hơi yếu, mấy hôm nay nhớ phơi nắng nhiều hơn, buổi tối cũng cố gắng hết sức đừng đi ra ngoài, tránh cho lại đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ.”

Tuy rằng Thẩm Phi không hiểu hỏa khí yếu là cái gì nhưng Vệ Miên nói chắc chắn là đúng rồi, cô ta vội vàng đồng ý ngay.

Đợi sau khi Vệ Miên rời đi, Thẩm Phi mới quay trở về ghế ngồi, vẻ mặt của cô ta sững sờ, nếu như nguyên nhân cái chết của Triệu Hiểu Mai có ẩn tình như thế vậy phải phản ảnh tin này cho cơ quan công an rồi tìm được bằng chứng có liên quan, chắc chắn chồng của cô ta phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Nhưng điều khiến Thẩm Phi chần chừ chính là chuyện này cũng không liên quan đến cô ta, và cũng chẳng có một chút lợi ích nào đối với cô ta hết. Cô ta có nên quản hay không? Nếu như quản vậy liệu Triệu Hiểu Mai có oán trách cô ta nữa không?

Luật sư Hàn là một người tinh tế, lập tức hiểu được cô ta như vậy là vì nguyên nhân gì, ông ta lên tiếng an ủi: “Tiểu Thẩm, chuyện này cũng không thể trách ai được, cô cũng không cần phải tự trách, sau này gặp phải loại chuyện tương tự, tôi biết chắc chắn cô vẫn sẽ đứng ra khuyên nhủ nữ giới dũng cảm đứng lên, đừng bị hôn nhân và ánh mắt của người khác trói buộc, chỉ là Triệu Hiểu Mai đã trúng độc quá sâu rồi, chứ cô làm hoàn toàn không sai! Về phần chuyện tìm chứng cứ, chúng ta cứ cố gắng hết sức làm là được, còn lại thuận theo ý trời, thế cũng coi như không thẹn với lòng, cô nói xem?”

Thẩm Phi nghĩ ngợi cẩn thận, ánh mắt dần dần trở nên kiên định hơn.

Đúng là như thế thật, chỉ cần không thẹn với lòng, chỉ cần là chuyện chính nghĩa vậy dựa vào cái gì mà cô ta không thể làm cơ chứ?

“Tôi biết phải làm thế nào rồi, lão Hàn, cảm ơn anh!”

“Khách sáo cái gì, có gì cần thì cứ nói một tiếng, tôi cũng được tính là lăn lộn trong cái nghề này mười mấy năm rồi, nhân mạch vẫn có một ít đấy.”

“Được.”

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận