Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 846: Hoảng Sợ Trong Thang Máy

.



Chương 846: Hoảng Sợ Trong Thang Máy

Chương 846: Hoảng Sợ Trong Thang Máy

Đến sau này, phía bên hành chính nhân sự thật sự không thể lo xuể nữa, trong lúc nhất thời lại không tìm được người phù hợp với yêu cầu nên chỉ có thể giảm tiêu chuẩn xuống, tuyển một sinh viên tốt nghiệp khóa này như cô ta vào.

Văn Văn rất quý trọng công việc này cho nên gần như ngày nào cô ta cũng là người cuối cùng rời khỏi văn phòng luật sư, cốt là để cố gắng làm quen với nội dung công việc một cách nhanh nhất có thể.

Thời gian không phụ người có lòng, cuối cùng cô ta cũng đã làm quen được, sau này cũng có thể ở hậu phương giúp đỡ các vị luật sư một cách tốt hơn.

Thẩm Phi thấy người rời đi rồi, cô ta duỗi người một cái trước, sau đó mới đứng dậy đi hai vòng, làm động tác dưỡng mắt đơn giản rồi mới bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn.

Mấy công việc này xưa nay đều là cô ta tự mình làm cả mà không mượn tay bất cứ người nào khác, sau khi sắp xếp xong xuôi đồ đạc cần dùng cho ngày mai và cất gọn gàng vào trong cặp công văn của mình, Thẩm Phi dọn dẹp những món đồ bừa bộn trên mặt bàn về vị trí cũ, sau đó mới tắt đèn, khóa cửa, rời khỏi văn phòng luật sư.

Toàn bộ tòa nhà Cát Lợi vào buổi tối đều yên tĩnh, chỗ này là tòa nhà văn phòng, ban ngày vô cùng náo nhiệt nhưng buổi tối vẫn thường xuyên có người phải tăng ca làm việc, chẳng qua mọi người đều rúc trong văn phòng của mình nên tầm giờ này gần như không nhìn thấy người.

Thẩm Phi ấn thang máy, chiếc thang máy vốn dừng ở tầng mười ba nhanh chóng đi xuống.

Cửa thang máy mở ra, quả nhiên bên trong không có một người nào hết.

Sau khi cô ta tiến vào thang máy, ngón tay ấn một số tầng, sau đó mới dựa vào thành thang máy, cùng lúc cánh cửa thang máy khép lại, cô ta ngáp một cái thật dài.

Nhưng cô ta còn chưa kịp ngáp hết đã nghẹn lại ở cổ họng, bởi vì vừa rồi cô ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc thông qua khe hở của cánh cửa thang máy vẫn chưa hoàn toàn khép lại.

Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt đó, cơn buồn ngủ nhỏ nhặt trong đầu Thẩm Phi lập tức biến mất, cô ta còn sợ đến mức túa mồ hôi đầy người.

Sau khi kinh hoàng qua đi, cô ta không ngừng an ủi bản thân, chắc chắn là hôm nay đã dùng mắt quá độ nên nhìn lầm thôi, Triệu Hiểu Mai đã qua đời được mấy tháng rồi, làm sao cô ta có khả năng nhìn thấy đối phương trong thang máy được chứ?

Đây là một chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Sau khi nhiều lần xây dựng tâm lý cho mình, cuối cùng hô hấp của Thẩm Phi mới ổn định hơn được một chút, đợi khi cô ta nhìn thấy số tầng của thang máy vẫn không thay đổi mà chợt sững sờ.

Cô ta nhớ vừa rồi rõ ràng mình đã ấn thang máy đi xuống mà, sao nó vẫn luôn đi lên vậy? Lẽ nào vừa rồi bất cẩn ấn thành đi lên sao? Hay là trên tầng có người muốn đi xuống?

Nếu là bình thường, Thẩm Phi đảm bảo bản thân sẽ không nghĩ nhiều một chút nào hết.

Nhưng ban nãy cô ta đã nhìn thấy một gương mặt xuất hiện trong ác mộng thông qua khe hở thang máy cho nên trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy sợ hãi.

Cùng với thang máy nhanh chóng đi lên, trái tim của Thẩm Phi càng ngày càng hoảng hốt.

Với loại xu thế đi lên kiểu này, cảm giác nếu không phải bên trên có nóc nhà chặn thì chỉ sợ sẽ lao thẳng ra khỏi trục thang máy mất.

Thẩm Phi đang nghĩ ngợi lung tung, góc trán cũng từ từ túa đầy mồ hôi hột, đột nhiên cô ta nhớ đến lời mà Vệ Miên đã nói với mình hôm đó.

Đối phương bảo cô ta gần đây phải cẩn thận một chút, nếu như gặp phải bất cứ tình huống kỳ lạ nào thì có thể liên hệ với cô.

Bây giờ có tính là tình huống kỳ lạ không nhỉ, nghĩ như thế, Thẩm Phi vội móc điện thoại từ trong túi ra, nhưng sau khi mở máy lên, cô ta lại hoảng loạn, bởi vì điện thoại không có một chút tín hiệu nào hết.

Vị trí tín hiệu kia là một biểu tượng cái xiên trống huơ trống hoác.

Thẩm Phi càng hoảng hơn, sắc mặt không khỏi trắng bệch, đến ngay cả bàn tay đang cầm điện thoại cũng không nhịn được mà run rẩy.

Đúng lúc này, đột nhiên thang máy dừng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn lên màn hình, thang máy dừng ở tầng ba mươi, cũng chính là tầng cao nhất của tòa nhà này.

Nhưng sau khi dừng lại ở tầng trên cùng, cửa thang máy lại không mở ra.

Thẩm Phi vốn muốn ấn lại tầng một nhưng đột nhiên cô ta phát hiện ra nút tầng một vẫn luôn sáng đèn, nhưng bây giờ cô ta lại đang ở tầng ba mươi.

Có phải thang máy bị hỏng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận