Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 121: Tất Cả Đều Nghe Theo Đại Sư

.



Chương 121: Tất Cả Đều Nghe Theo Đại Sư

Chương 121: Tất Cả Đều Nghe Theo Đại Sư

"Tất cả đều nghe theo đại sư." Cao Hải Dương ngoan ngoãn đáp lời, từ sau khi anh ta trả sạch hết nợ cho bạn bè vẫn luôn quyên góp tiền và vật cho trẻ em thuộc khu vực nghèo khó.

Sau này việc kinh doanh lớn hơn một chút, anh ta còn quyết định xây dựng trường tiểu học hy vọng ở vùng núi.

Cao Hải Dương lần lượt xách một đống hộp quà từ hàng ghế sau và cốp sau con xe của mình ra, sau đó cung kính nói: "Đại sư, hôm nay tôi tới đây chúc tết cô có chút tấm lòng nho nhỏ, mong cô đừng chê cười."

Vệ Miên không từ chối mà mời anh ta vào cửa.

Đây không phải lần đầu tiên Cao Hải Dương đến căn nhà lầu nhỏ này, trước đây anh ta đã từng cùng người tới đây xem qua.

Người trong giới đều biết ban ngày chỗ này vẫn rất bình thường, chỉ cần không tới đây sau nửa đêm là được.

Cho nên có vài người mua chỗ này rồi chỉ muốn mời mấy người thân và bạn bè đến đây vào ban ngày để nghỉ ngơi thả lỏng.

Nhưng mấy người giống như bọn họ đều có hơi không tin chuyện kỳ quái, đến tận đêm hôm vẫn không về, đợi sau khi xảy ra chuyện rồi mới biết rốt cuộc căn nhà lầu nhỏ này đáng sợ bao nhiêu.

Sau này, danh tiếng của căn nhà này càng lúc càng tệ, cuối cùng mới dẫn đến việc giá cả rớt thảm hại như thế.

Nhưng có vài người lại cảm thấy mình chính là người đặc biệt kia.

Họ mở điều hòa trong phòng nhưng trên thực tế nhiệt độ cũng không cao cho lắm.

Hai người ngồi trên sô pha và nói về tình hình gần đây của Cao Hải Dương, sau lại nói vài câu có liên quan đến căn nhà lầu này.

Người giấy nhỏ với bím tóc sừng trâu thò đầu từ trong nhà bếp ra nhìn được một lúc rồi, thấy Vệ Miên không cho bất cứ một chỉ thị nào khác vì thế nó nghĩ ngợi, bèn pha hai cốc nước chè rồi bưng lên.

Cao Hải Dương nhìn thấy người giấy trắng bệch đi qua mà sợ hết hồn.

Cho dù là gương mặt trắng ởn đó hay là ngũ quan kỳ cục trên gương mặt đều khiến người nhìn vào mà nổi hết cả gai ốc.

Ngược lại, vẻ mặt của Vệ Miên vẫn như thường, lúc cô còn ở Chính Dương Tông cũng thường xuyên giao công việc ngày thường cho người giấy làm, sau khi đến chỗ này rồi phải ở trong tòa nhà dân cư, phòng ốc bé mà tai mắt xung quanh lại nhiều, cho nên phần lớn công việc đều cần tự mình làm.

Thật sự lười chẳng muốn làm nên mới tạo ra một người giấy để giúp san sẻ.

Bây giờ cô đã căn nhà lầu của riêng mình rồi, diện tích lầu trên và lầu dưới không tính là nhỏ, tất cả đều trông mong vào cô giúp quét dọn vậy những chuyện khác cũng không làm được nữa.

Cao Hải Dương trông thấy hiện tượng siêu nhiên như vậy, trong lòng lại càng kính sợ Vệ Miên hơn không ít.

Người giấy bưng trà đặt lên bàn rồi lại cung kính rời đi, lúc này, trái tim đã vọt lên cổ họng của Cao Hải Dương mới từ từ trôi xuống. ...

Vệ Miên bưng cốc trà lên uống một hớp rồi mới nói: "Hôm nay chắc là ông chủ Cao còn có chuyện gì khác muốn tìm tôi, đúng không?"

Cao Hải Dương cười ha ha: "Đúng là không gì có thể qua được mắt của đại sư."

Sau đó, anh ta mới nghiêm túc nói: "Là như vậy, trước đó đại sư đã giúp tôi sửa lại mệnh cách vốn bị người trộm đi, tôi mới dựa vào điều kiện mà cô suy đoán ra và tìm được anh họ nhà chú tôi tên là Cao Hải Đào. Anh ta đã mở một công ty dược phẩm, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hồi còn nhỏ vì nghịch ngợm, gây chuyện mà không ít lần phải ăn đòn chung với nhau."

"Mấy năm nay tình cảm giữa chúng tôi có thể nói là không tồi, ngày lễ ngày tết chúng tôi cũng sẽ tụ tập một bữa, sau chuyện lần trước, tôi đã trực tiếp tới tìm anh ta."

"Nhưng Cao Hải Đào không chịu thừa nhận, còn nói gì mà tôi phải tin tưởng khoa học, nhưng lúc tôi lấy cái túi vải đỏ trên bàn làm việc của anh ta đi thì anh ta lại không nói gì nữa. Tôi mở cái túi đó ra xem rồi, bên trong chỉ có một ít bụi chứ chẳng còn gì khác, có điều, bản thân cái túi đó lại nồng nặc mùi tanh hôi."

Vệ Miên nhếch khóe miệng: "Cái túi đó từng được ngâm qua máu của anh mà, trước đó có thuật pháp thêm vào nên hiển nhiên có thể duy trì được bộ dáng ban đầu của nó, nhưng thuật pháp đã bị tôi phá hỏng, đồ bên trong cái túi đã hóa thành tro bụi, chiếc túi đó cũng trở nên vô dụng, anh cứ đem đốt nó đi là được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận