Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 703: Không Nói Hết

.



Chương 703: Không Nói Hết

Chương 703: Không Nói Hết

Quá trình cụ thể trong này là như thế nào thì cũng không thể nhìn ra được quá chi tiết từ trong mệnh bàn, có điều, có thể chắc chắn nó có liên quan đến tiền bạc, không nằm ngoài dự liệu thì chính là cấu kết với thương nghiệp quốc doanh, lợi dụng chức vụ để nhận tiền hối lộ.

Cho dù là đến bây giờ thì trong tay đại gia trưởng nhà họ Đới này cũng không hề sạch sẽ, chỉ là ông ta đã làm đến mức kín kẽ vô cùng, gỡ bản thân ra rất sạch sẽ, dù cho có bị bắt thì cũng sẽ không bị xử phạt gì cả.

Người như thế, làm sao Vệ Miên có khả năng nhắc nhở ông ta được chứ.

Có khả năng là sau khi thăng chức quá vui sướng, đứng ở vị trí như thế lại luôn được tâng bốc và nịnh nọt khiến cho bác trai Đới này dần dần được nịnh đến phổng mũi, làm việc đã không còn cẩn thận như trước nữa.

Ông ta ngã ngựa cũng vì một chuyện mà theo ông ta thấy rất nhỏ thôi.

Nhưng đằng sau chuyện nhỏ ấy lại dính dáng đến nhiều người, đụng phải một người khó chơi lặng lẽ điều tra, lại thật sự bị người đó tra ra được vài thứ nào đó.

Vừa vặn trung ương đến tuần tra, cũng vì liên quan đến bản thân người kia may mắn mà chuyện này lập tức bị vạch trần, sau đó trải qua một khoảng thời gian điều tra và thu thập chứng cứ, tuy rằng cũng bị ngăn trở nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn là tà không thể thắng chính.

Vị đương gia của nhà họ Đới này cũng vì thế mà ngã ngựa.

Vệ Miên cũng coi như đã bói ra được sự thật, chỉ là lược mất phần sau, nói mỗi phàn trước mà thôi.

Cô cũng không hề nói sau khi trở thành bí thư tỉnh ủy sẽ một bước lên mây, về phần Đới Tinh Châu có hiểu lầm thành gì hay không thì cũng đó cũng là chuyện của anh ta.

Cách ngày, Vệ Miên treo mệnh bàn mà mình đã vẽ xong đó trong phòng khách, kêu hai anh em nhà họ Trịnh học theo.

Trịnh Hằng nghe Vệ Miên nói đối phương là người nhà họ Đới mà trong đầu lập tức xuất hiện một ứng cử viên.

"Nhà họ Đới? Vậy chắc hẳn là Đới Hướng Đông đi."

Trịnh Hạo ngẩng đầu lên, bĩu môi đầy khinh thường: "Nếu là nhà họ Đới vậy cũng đáng đời thôi, trước đây em từng gặp mấy người nhà họ Đới ở thủ đô rồi, cái thứ mắt mọc trên trán, nói chuyện với người ta mà toàn dùng lỗ mũi để nhìn, em cảm thấy mình đã đủ là nhị thế tổ rồi nhưng so với bọn họ thì em vẫn còn khiêm tốn lắm."

Trịnh Hằng lườm anh ta một cái, tiểu tử này còn biết mình là nhị thế tổ nữa à!

Trịnh Hạo bị lườm cũng không thèm để ý, vẫn dựa người trên sô pha một cách thoải mái.

"Em thấy mấy thằng nhãi kia còn khoa trương hơn mình nhiều, cứ mở mồm ra là nói tổ tiên chính là danh môn vọng tộc gì đó, cái bản mặt đấy đúng là khiến người cay mắt chết đi được, sau này em còn đặc biệt nhờ người đi nghe ngóng, mấy người đoán xem kết quả thế nào?"

Trịnh Hằng không nói gì cả, Vệ Miên cũng không tiếp lời, hai người cùng nhau đứng trước tờ mệnh bàn kia, làm như đang nghiêm túc nghiên cứu lắm vậy.

Trịnh Hạo thấy hai người đều không để ý đến mình mà rất bất mãn, nhưng cứ cố tình mấy lời này mà nghẹn trong họng là bất mãn và khó chịu lắm, cuối cùng, anh ta chỉ có thể chậm rãi mở miệng: "Thật ra, nhà họ Đới hoàn toàn không phải danh môn vọng tộc gì cả, gia đình bọn họ tính ngược lên mấy đời, à mà cũng chẳng cần đến mấy đời, chỉ hai đời thôi, ông cố nhà Đới Hướng Đông chẳng qua chỉ là một ngư dân ở Lỗ tỉnh, sau này trong nhà gom được ít tiền mới có thể cho con trai đi học, cũng gọi là có chút tương lai."

"Nhà họ Đới có thể tính là phất lên từ đời của ông nội Đới Hướng Đông, đợi đến đời của cha Đới Hướng Đông thì càng ngày càng lớn mệnh, cũng có nhiều người thân trong tộc tới đây nương nhờ hơn, từ đó bọn họ mới đeo cái danh tổ tiên là danh gia vọng tộc để làm màu, nhưng trên thực tế mọi người đều xuất thân chân lấm tay bùn, lại cứ thích thể hiện khoe khoang."

Trịnh Hạo nhón một quả dâu tây to nhất từ trong cái đĩa bên cạnh rồi nhét vào mồm, vẻ mặt híp lại đầy hưởng thụ.

"Sư thúc, mau qua nếm thử đi, dâu tự hái từ vườn nhà bạn tôi đấy, đảm bảo quả vừa to vừa ngọt!"

Vệ Miên cầm một quả lên nếm thử, vị đúng là không tồi, năm sau có thể trồng một ít ở trong vườn, có điều, nếu như trồng thì vẫn phải trồng nhiều một chút, tránh cho không đủ ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận