Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 165: Mộc Bài Vỡ Nát

.



Chương 165: Mộc Bài Vỡ Nát

Chương 165: Mộc Bài Vỡ Nát

Trần Đại Bằng vất vả lắm mới hồi phục được một chút thể lực, anh ta dùng bàn tay vẫn coi như lành lặn kia ôm cái cổ bỏng rát, sau đó liếc mắt nhìn chung quanh mấy lượt nhưng vẫn không tài nào hiểu được cái thứ dạng dài vừa mới siết cổ mình kia là gì.

Trần Đại Bằng nghỉ ngơi một lúc, đang định đứng dậy lại đột nhiên phát hiện ra cổ tay mình đụng phải thứ gì đó.

Anh ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tấm mộc bài đã vỡ nát.

Đây là một tấm bảng đã được anh ta đeo bên mình rất nhiều năm nay, trên đó khắc vài phù văn mà anh ta không hiểu được.

Mộc bài được cha của Trần Đại Bằng để lại cho anh ta, nghe nói năm ấy ông cụ đã giúp đỡ một vị đại sư, mộc bài này được đại sư tặng lại, suốt nhiều năm như thế cho dù có va đập thế nào cũng không xảy ra vấn đề gì cả, nhưng bây giờ nó đã vỡ nát!

Hơn nữa mép rìa còn cháy đen cứ như mới bị thứ gì đó ăn mòn vậy.

Lúc này, đột nhiên trong đầu Trần Đại Bằng hiện lên mấy lời nói của cô gái trên tàu điện ngầm kia, âm hồn quấy phá?

Anh ta chợt kinh hãi, mồ hôi lạnh túa đầy người.

Sau đó, Trần Đại Bằng còn hỏi người giúp việc trong nhà tại sao nghe thấy trong phòng anh ta có động tĩnh mà không qua, nhưng người giúp việc lại nói từ sau khi anh ta vào phòng, bên trong vẫn luôn yên tĩnh, người giúp việc cho rằng anh ta đã ngủ từ lâu rồi!

Trần Đại Bằng nghĩ đến cảm giác lạnh lẽo và trơn tuột kia, càng nghĩ lại càng không cảm thấy con người sẽ có thứ như vậy.

Nếu cô gái kia đã có thể nhìn ra được vấn đề trên người anh ta vậy có phải cũng có thể giải quyết không?

Lần trước Trần Đại Bằng còn may mắn vì trên người có mộc bài đã gánh cho anh ta một lần, nhưng nếu thứ đó lại tới, anh ta biết đi đâu tìm mộc bài để gánh tiếp cho mình đây?

Lúc này, anh ta mới nhớ đến việc phải tới xung quanh sân gà tìm Vệ Miên.

"Đại sư, cầu xin cô hãy giúp tôi với, chỉ cần cô có thể giúp tôi vượt qua cửa ải này thì tôi chắc chắn sẽ không bạc đã cô đâu!"

Vệ Miên nghe xong quá trình cũng không khỏi nhíu chặt mày lại.

Cô đã xem qua tướng mặt của Trần Đại Bằng rồi, tuy rằng anh ta không thể tính là một người tốt bao nhiêu, tính cách nóng nảy, ăn nói thẳng thắn đã không ít lần đắc tội với người khác, thậm chí trong quá trình mua bán cũng không phải không có tình huống mua vào thấp mà bán ra cao.

Trong ngành đồ cổ này xuất hiện tình huống như thế cũng không kỳ lạ một chút nào cả, hơn nữa, Trần Đại Bằng cũng đã làm không ít việc tốt, có chỗ nào gặp thiên tai thì anh ta cũng sẽ cùng mọi người quyên góp tiền và vật.

Cho nên mới nói người này không thể tính là xấu.

"Được, tôi sẽ đi cùng anh một chuyến nhưng anh ở đây đợi tôi một lát trước đã, tôi phải đi lấy vài thứ."

"Để tôi đi cùng cô qua đó đi, còn có thể làm chân chạy vặt gì đó giúp cô!" Trần Đại Bằng nói, anh ta chỉ sợ lát nữa Vệ Miên trực tiếp đi luôn, lối ra vào của tiểu khu này nhiều như thế, nếu cô không quay lại thì anh ta biết đi đâu mà tìm.

Vệ Miên liếc mắt nhìn anh ta với vẻ cười như không cười, cũng để anh ta đi theo.

Nhà của Trần Đại Bằng cách nhà Vệ Miên cũng không xa, tính theo đường thẳng chỉ khoảng hai cây số, nhưng Vệ Miên rất ít đi qua bên này.

Tối hôm ấy, vợ chồng Trần Đại Bằng ở chung với Vệ Miên, anh ta lúc thì đọc văn kiện, lúc thì xem tivi, lúc thì nói chuyện với cô vợ Đinh Vân.

Có thể nhìn ra được, tuy rằng ngoài mặt anh ta đã cố gắng hết sức thể hiện ra vẻ bình tĩnh rồi nhưng trong lòng vẫn khó chịu và bất an.

Cho dù Vệ Miên đã nhét ba lá bùa hộ thân lên người hai vợ chồng bọn họ!

Còn cô thì ngồi ở chỗ đó với vẻ rất bình tĩnh, cầm điện thoại di động lướt video ngắn, thậm chí khi dung lượng tin còn hai mươi phần trăm, cô còn nhớ hỏi Đinh Vân dây sạc.

Đến mười hai giờ tối vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.

Đinh Vân trông có vẻ rất bất đắc dĩ, mẹ của cô ta đang bị bệnh, mấy hôm nay phần lớn thời gian đều phải ở bên cạnh chăm sóc, thi thoảng mới về nhà ở một tối cho nên cũng chưa từng tận mắt chứng kiến những chuyện mà Trần Đại Bằng đã nói kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận