Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 194: Bốn Mắt Tám Tai

.



Chương 194: Bốn Mắt Tám Tai

Chương 194: Bốn Mắt Tám Tai

Bây giờ Tưởng Tam Xuyên nghĩ ngợi lại cẩn thận, hình như từ sau đợt đó là chuyện kỳ quái trong nhà không ngừng xuất hiện.

Lẽ nào thật sự là do bức tranh đó sao?

Anh ta càng nghĩ lại càng cảm thấy sống lưng lạnh run.

Tầm nhìn của Vệ Miên vẫn luôn ở trên bức tranh đó, bề ngoài thoạt nhìn là một tờ giấy nhưng cô cứ cảm thấy không đúng, loại cảm giác bị quan sát kia chắc chắn sẽ không sai được đâu.

Cô dùng Ngọc Cốt Phiến chọc khắp nơi trên người cái thứ đó, thẳng cho đến khi chọc vào con mắt của nó thì đột nhiên con quái vật đó nhúc nhích.

Lúc này, rèm cửa trong phòng khách không gió tự bay, đèn cũng lập lòe lúc sáng lúc tối.

"Á..."

Mạnh Vân sợ hãi hét chói tai một tiếng, rúc sát vào trong lòng Tưởng Tam Xuyên, đầu vùi vào vai anh ta, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn.

Vệ Miên đã bắt đầu cảnh giác từ lúc con mắt kia cử động kia, lúc này vẻ mặt của cô lập tức trở nên lạnh tanh.

Một tay cô cầm Ngọc Cốt Phiến, một tay cầm bùa ngũ lôi.

Vệ Miên vẽ bùa không có áp lực, bùa ngũ lôi theo quan điểm của người ngoài là một thứ rất quý giá, nhưng ở trong mắt cô lại chẳng có gì khác biệt với bùa bình an.

Trong căn phòng tối đen chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Tưởng Tam Xuyên và tiếng nước nở nhỏ nhặt của Mạnh Vân, còn lại cũng không nghe được gì khác nữa.

Dựa vào vị trí đặt quyển trục, cô có thể đoán ra được đại khái tại sao cái thứ này lại ra ngoài làm điều ác như vậy, đến bây giờ vẫn chưa ra tay với vợ chồng Tưởng Tam Xuyên cũng là vì thực lực của bản thân không cho phép.

Nghĩ đến tin đồn có liên quan đến bông hoa sen đen này, Vệ Miên siết chặt Ngọc Cốt Phiến trong tay.

"Á..."

Đột nhiên Mạnh Vân lại hét chói tai một tiếng, trong nháy mắt đó, trên người cô ta có thứ gì đó vụt qua, phát ra ánh sáng.

Vệ Miên nhìn thấy rất rõ ràng, là bùa hộ thân bốc cháy.

Cô lập tức sải bước đi tới trước mặt, lại dán thêm một lá bùa hộ thân lên người Mạnh Vân, sau đó dứt khoát dán hết đống còn lại lên người cô ta và Tưởng Tam Xuyên.

Lúc này, bùa giấy trên người Mạnh Vân đã không còn phản ứng nào nữa, cái thứ đó đã rời đi rồi.

Tưởng Tam Xuyên và Mạnh Vân sợ hãi trốn ở bên cạnh Vệ Miên, không dám nhúc nhích tí nào, hai người đã nhìn thấy dị trạng của lá bùa ban nãy rồi, giờ đây, trong lòng bọn họ đã không còn một chút nghi ngờ nào nữa, cô gái trẻ này thật sự có bản lĩnh đấy!

Vệ Miên tập trung tinh thần để cảm nhận sự thay của khí tức trong căn nhà này.

Đột nhiên, tai cô hơi nhúc nhích, Ngọc Cốt Phiến lập tức bổ về phía dị trạng phát ra.

"Grào..."

Tưởng Tam Xuyên chỉ nhìn thấy một luồng kim quang lóe lên, bên tai chợt truyền tới tiếng kêu thảm thiết của thứ gì đó.

Sau đó, xung quanh lại một lần nữa trở về yên tĩnh.

Mạnh Vân nghĩ đến âm thanh vừa rồi, cô ta nói với giọng nức nở: "Con... con quỷ đó đã bị đánh rồi sao?"

"Chắc chỉ tạm thời trốn đi thôi, cũng không dễ dàng bị đánh chết đến vậy đâu." Vệ Miên sửa lại cho đúng.

Bất cứ một thứ gì có dính dáng quan hệ đến hoa sen đen kia đều không đễ dàng bị đánh chết như thế.

"Hơn nữa, thứ đó cũng không phải quỷ."

Mạnh Vân sững sờ hỏi lại: "Không, không phải quỷ á?"

Cô ta còn định nói gì nữa nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng xé nát vật sống trong nhà thành thịt vụn của cái thứ đó ngày trước, lại sợ mình nói gì đó bị nghe được sẽ bị nó trả thù nên chỉ đành cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng mình lại.

Nghĩ đến ban nãy Vệ Miên quan sát bức tranh cổ kia với vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng thì Mạnh Vân cũng hiểu được điểm mấu chốt nằm ở đâu.

Vệ Miên lại nghe ngóng một lúc, thấy con quái vật kia đã không còn động tĩnh mới dứt khoát quay về bên cạnh quyển trục.

Tưởng Tam Xuyên phối hợp đi bật đèn nhưng bật mấy cái mà đèn vẫn không sáng: "Có phải nhảy cầu dao rồi không? Để tôi đi xem sao."

"Không cần đâu." Vệ Miên bật đèn di động lên, tầm nhìn rơi lên con quái vật đầu to trên quyển trục kia.

Trong con mắt trâu lồi ra đó dường như còn lóe lên vẻ tức tối.

Vệ Miên dùng Ngọc Cốt Phiến đâm vào mắt nó nhưng nó không còn nhúc nhích nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận