Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1176: Ngoại Truyện 10

.



Chương 1176: Ngoại Truyện 10

Chương 1176: Ngoại Truyện 10

Một cước này của Vệ Miên trực tiếp đá trúng háng của hắn ta, con rắn đen cũng vì thế mà dịch người, lập tức rơi xuống đất.

Vệ Miên lôi bùa chú từ trong túi ra, ngay cả chủng loại cũng không kịp nhìn mà trực tiếp ném về phía con rắn dưới đất.

Một đống bùa chú bị ném đi, sau một trận sét đánh đinh tai nhức óc, con rắn vừa rồi còn phủ đầy âm khí trên người, hùng dũng oai vệ hiên ngang khí phách lập tức biến thành một đống thịt nát.

Diêm lão nhị nhìn thấy Vệ Miên, vốn chỉ cảm thấy lại có thêm một đứa tới đây tìm đường chết, nhưng ngay sau đó, đột nhiên đôi chuông màu đen treo trên người hắn ta vang lên.

"Leng keng..."

Hắn ta sững sờ sau đó mừng rỡ như điên: "Đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi thấy lại chẳng tốn công sức gì, vậy mà ngươi lại tự mình tìm tới cửa!"

Chính Dương Tử thấy Vệ Miên lao vào trong mà chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng, trên gương mặt cũng không còn duy trì được vẻ thà chết không chịu khuất phục ban nãy nữa, hai mắt hắn đỏ ngầu: "Ai kêu con về đây, đi mau!"

"Đi mau đi!"

Vệ Miên mím môi, đứng trước người Chính Dương Tử với vẻ quật cường: "Con không đi!"

Tứ chi của Chính Dương Tử không cử động được, hắn ta cố gắng dùng cánh tay gãy chống người dậy, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận: "Con tránh ra, ta không cần con, con đã bị Chính Dương Tông đuổi ra ngoài rồi, mau rời đi, mau lên!"

Vệ Miên vẫn kiên trì: "Con không đi! Con không đi đâu hết!"

Chính Dương Tử bị bẻ gãy tứ chi cũng không cảm thấy sợ hãi, vừa rồi suýt chút nữa bị con rắn đen cắn nuốt máu thịt cũng không muốn khuất phục, nhưng bây giờ hắn ta lại hoàn toàn hoảng loạn.

"Họ Diêm kia, ngươi thả con bé đi ngay, con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thủ đoạn gì thì ngươi cứ nhắm vào ta đây này, ngươi muốn biết gì thì ta nói cho ngươi biết!"

"Ngươi thả con bé đi, con be không biết gì hết, ta cầu xin ngươi hãy thả con bé đi!"

"Ngươi thả con bé đi đi!"

Dáng vẻ cao ngạo của Chính Dương Tử không còn duy trì được nữa, năm ấy nếu không có Ngụy Thanh Vân thì Trương Vân Thiên chắc chắn sẽ chết, Chính Dương Tông có thể truyền thừa được hay không cũng chưa chắc, cho nên toàn bộ Chính Dương Tông đều nợ hắn ta một mạng.

Nhưng cũng chỉ có nhà họ Trương bọn họ nợ, chứ đệ tử là người vô tội.

Nhưng những đệ tử mà hắn nhận đều là là một đám cứng đầu, kiên quyết không chịu bỏ hắn lại mà chạy, còn liều chết bảo vệ ở bên ngoài.

Nhìn thấy những sinh mệnh trẻ tuổi và tươi sáng lần lượt chết đi trước mặt mình, Chính Dương Tử chỉ hận người chết không phải là mình.

Vệ Miên được hắn nuôi lớn như con gái, vì tình nghĩa của người xưa mà hắn có một loại tình cảm khác biệt với đứa trẻ này.

Hắn có thể để bản thân gặp nguy hiểm nhưng Vệ Miên thì không được.

Hắn có thể chịu hết tất cả sự tra tấn và sỉ nhục nhưng Vệ Miên thì không được!

Vệ Miên nhìn thấy sư phụ vẫn luôn cao ngạo trở nên hèn mọn như thế mà nước mắt lập tức trào ra, cô ôm chặt sư phụ đang không ngừng muốn chống người dậy.

"Sư phụ, con đã trưởng thành rồi, các sư huynh có thể thì con cũng có thể!"

Cuối cùng cũng được ôm sư phụ, cô lặng lẽ dán ba lá bùa phòng ngự cao cấp lên người hắn, sau đó quả quyết đứng bật dậy, chắn trước người Chính Dương Tử.

Diêm lão nhị cười lạnh: "Nếu ngươi ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì ta có thể giữ lại toàn thây cho sư phụ ngươi, nhưng nếu ngươi dám phản kháng dù chỉ một chút vậy cũng đừng trách ta không khách sáo!"

Ngoài miệng nói như thế nhưng động tác trên tay lại không hề chần chừ một tí nào cả, hắn ta vung cây phất trần tấn công Vệ Miên.

Diêm lão nhị không hổ là chưởng môn của Hoàng Sơn Phái, cây phất trần kia thoạt nhìn nhẹ nhàng thế nhưng chỉ có Vệ Miên mới biết nó rốt cuộc mang theo uy lực lớn bao nhiêu.

Phất trần vừa vung là một luồng ánh sáng hình rắn màu vàng bổ nhào về phía Vệ Miên.

Cơ thể của cô hơi di chuyển, dùng tốc độ mà mắt thường gần như không nhìn thấy nhanh chóng tránh được đòn tấn công đầu tiên, bùa vàng trong tay lóe lên, một lá bùa phòng ngự cao cấp được dán lên người.

Pháp khí của Vệ Miên là một đôi chuông chiêu hồn, cổ tay trắng nõn của cô rung chuông có quy luật, tiếng leng keng vang vọng trong tịnh thất trống trải.

Chẳng qua chỉ trong chớp mắt mà ánh sáng xung quanh đã tối đi, những âm linh nhiều không đếm xuể xuất hiện xung quanh tịnh thất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận