Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 735: Thiết Tử, Đây Là Sư Thúc Của Tôi

.



Chương 735: Thiết Tử, Đây Là Sư Thúc Của Tôi

Chương 735: Thiết Tử, Đây Là Sư Thúc Của Tôi

Gương mặt trắng nõn hoàn toàn không có phấn son nhưng vẫn hiện ra vẻ trong trắng có hồng rất đẹp.

Đôi mắt thì sáng lấp lánh, môi hồng mềm mại.

Trịnh Hạo nhìn cô em đáng yêu đi từ trên cầu thang xuống mà trong lòng không khỏi cảm khái, tại sao có vài người lại trông ngoài không đồng nhất như vậy chứ.

Nếu không biết phải sự tàn khốc bên trong cô thì chỉ sợ anh ta đã bị vẻ ngoài này mê hoặc rồi.

Mấy hôm nay Lương Hạo Nhiên không tới, Vệ Miên gọi điện thoại cho cậu ta mới biết đứa trẻ này bị cảm, sợ lây bệnh cho cô nên không tớ.

Cho nên cậu ta cũng không thể tới lán dâu tây hôm nay được, Vệ Miên dặn dò mấy câu rồi cúp máy.

Trước đó sức khỏe của đứa trẻ này vốn đã không được tốt cho lắm, mỗi lần bị cảm và phát sốt đều bị dày vò hết vài ngày, Vệ Miên nghĩ lát nữa sẽ mang một lá bùa trừ bệnh đến cho cậu ta, cũng có thể giúp cậu ta mau khỏe lại một chút.

Cái lán to của nhà người bạn của Trịnh Hạo nằm ở ngoại ô thành phố Thanh Bình, cách Bích Thủy Viên Lâm thật sự không tính là xa, lái xe chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là đến.

Vì đã gọi điện báo trước cho nên hai người vừa mới lái xe qua bên đó là đã thấy một người đàn ông trông trạc tầm tuổi của Trịnh Hạo bước ra từ một ngôi nhà mái bằng.

Người đàn ông này tên Lưu Thiết, dáng người không cao, có một gương mặt em bé, lúc cười bên, bên gò má phải còn xuất hiện một cái lúm đồng tiền nhỏ, rõ ràng trông rất xinh xắn, nhìn vào khiến người cảm thấy tính cách của anh ta rất hiền lành.

"Thiết Tử, đây là sư thúc của tôi."

Trịnh Hạo vui vẻ đi tới khoác vai của Lưu Thiết và chào hỏi anh ta.

Lưu Thiết đã sớm nghe nói về vị sư thúc này của Trịnh Hạo, cũng từ miệng anh ta biết được sư thúc còn trẻ tuổi nhưng không gì không biết, lợi hại vô cùng, thậm chí còn lợi hại hơn ông bô nhà anh ta gấp rất nhiều lần.

Cho nên Lưu Thiết và một đám trai trẻ đã sớm vô cùng tò mò về Vệ Miên rồi!

Nhìn thấy Vệ Miên bước từ trên xe xuống, miệng của Lưu Thiết trực tiếp há hốc thành hình chữ O.

Đậu má, tiểu tử Trịnh Hạo này nói sư thúc của mình lợi hại, cũng đã nói sư thúc rất đẹp nhưng lại chưa từng nói sư thúc của anh ta lại là một cô gái trẻ! Còn là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu như thế nữa chứ!

"Tại sao sư... sư thúc lại... lại là nữ vậy?"

Sư thúc sư thúc... trong ấn tượng của Lưu Thiết thì người có thể được gọi là sư thúc thường đều là nam giới cả, chứ chưa từng thấy còn có thể là một cô gái trẻ!

Anh ta đối diện với tầm nhìn của Vệ Miên, hai tai không nhịn được mà đỏ bừng, trong lòng không ngừng hét chói tai, á á á á, đúng chuẩn kiểu nữ sinh mà anh ta thích! Trông bông xù đáng yêu quá đi mất!

Trịnh Hạo trừng mắt: "Tại sao sư thúc không thể là nữ, ông còn phân biệt giới tính nữa à?"

"Không không không, tôi tuyệt đối không có ý này!"

Lưu Thiết vội vàng xua tay, chỉ sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt trước mặt cô em đáng yêu này.

Đúng lúc này, cánh cửa của căn nhà mái bằng lại mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi và cao gầy bước từ trong ra ngoài.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cao gầy, mái tóc hơi rối, mặc một chiếc áo khoác quân không được sạch sẽ cho lắm.

Ngược lại có một gương mặt góc cạnh rõ ràng nhưng khá mất điểm ở chỗ sắc mặt không được tốt, cứ như thể mấy hôm liền không được nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt khó coi cũng là chuyện bình thường.

Trịnh Hạo thấy Vệ Miên nhìn qua nên cũng thuận theo tầm nhìn của cô liếc về phía bên đó, thấy đấy là một người đàn ông lạ mặt, anh ta định quay đầu đi.

Nhưng đợi khi anh ta quay đầu đi lại cảm thấy có hơi không đúng nên lại quay đầu lại.

Trong khoảng thời gian này, huấn luyện ma quỷ của Vệ Miên cũng không phải uổng phí, Trịnh Hạo đã có sự tiến bộ thần tốc so với trước đây cho nên rất nhanh đã phát hiện ra điểm khác thường trên người người đàn ông này.

Anh ta quay đầu qua nhìn Vệ Miên, thấy sư thúc chỉ chớp mắt nhìn mình với vẻ mặt bình tĩnh như thường là lập tức biết ngay mình nhìn không sai.

Vì thế, anh ta sáp đến bên tai của Lưu Thiết thì thầm: "Đó là ai vậy? Sao tôi chưa từng thấy bao giờ?"

"Anh họ nhà cậu hai tôi đấy, anh ấy đi làm ở Lâm Giang, một khoảng thời gian trước đã đính hôn, dẫn chị dâu qua đây chơi mấy hôm." Lưu Thiết nói xong lại nhìn sườn mặt của anh họ, quầng thâm dưới mắt rõ ràng như thế khiến anh ta không nhịn được mà nháy mắt với Trịnh Hạo mấy lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận