Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 349: Đổi Đất

.



Chương 349: Đổi Đất

Chương 349: Đổi Đất

Hỏi thăm vị trí của nhà lão Triệu xong, mấy người bèn đi về phía bên đó.

"Nếu đã là của nhà ông ta hết vậy cháu muốn mảnh đất tốt nhất kia, có thể dùng đất của nhà mình để đổi, nếu không được thì hỏi xem ông ta có bán không?"

Suy nghĩ của Kiều Tân Lượng rất đơn giản, nếu đối phương cần đất thì anh ta có thể dùng khu đất lớn hơn và có vị trí đẹp hơn của nhà mình để đổi với đối phương, dù sao thì mảnh đất đó cũng nằm ở triền núi, ông ta cũng không trồng trọt gì ở đó cả, dựa theo phương pháp quản lý ở vùng núi bên này thì chắc hẳn ông ta chỉ có quyền sử dụng trong bao nhiêu năm mà thôi.

Nếu đối phương đòi tiền vậy lại càng dễ xử hơn.

Trần Đại Bằng nghe được câu này lại lắc đầu: "Đến nơi rồi cậu đừng vội nói gì cả, để tôi thăm dò ông ta trước đã."

Anh ta lớn hơn vài tuổi, hơn nữa đã làm ăn kinh doanh được vài năm, ở phương diện xã giao với người này lại càng có kinh nghiệm hơn một chút, nếu vừa tới cửa đã bày tỏ ngay mục đích của mình vậy ngược lại sẽ rất dễ bị người bắt thóp.

Cậu hai Đinh cũng có ý này đây, bọn họ vẫn chưa biết nhà lão Triệu này là người thế nào, cứ tìm hiểu trước đã rồi hãy nói sau.

Nhà lão Triệu là căn nhà đầu tiên ở cổng thôn, một căn nhà lầu hai tầng cực kỳ có khí thế.

Một nhóm người còn chưa vào đến cổng đã nghe thấy cửa lớn bị người đóng cái "rầm" một tiếng, mắt của Vệ Miên tốt, có thể nhìn thấy rõ người đóng cửa chính là cô bé tên Nhị Ni mà bọn họ đã gặp ở dưới chân núi trước đó.

Cô có thể cảm giác được đứa trẻ này đang quan sát bọn họ qua khe cửa.

Trần Đại Bằng đi lên đập cửa: "Ông Triệu, ông Triệu có nhà không ạ?"

Còn chưa gõ được vài cái thì một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi đi từ trong nhà ra, cô bé có gương mặt tròn, để tóc ngắn, làn da hơi đen, thông qua hàng rào vây quanh có thể trông thấy mấy người đàn ông ở ngoài cửa. Cô bé không khỏi run rẩy, nói với giọng cũng hơi run: "Mấy người là ai?"

Mà cô bé vừa mới trốn ở đằng sau cánh cửa kia đã vội vàng chạy ra đằng sau cô gái này, thò cái đầu tới quan sát mấy người.

Trên gương mặt của Trần Đại Bằng hiện ra nụ cười ôn hòa: "Cô bé, phụ huynh nhà em có ở nhà không? Là trưởng thôn kêu chúng tôi qua đây, muốn gặp ông Triệu bàn ít việc ấy mà."

"Ông trưởng thôn ấy ạ?"

Cô gái nhỏ hơi yên tâm, chủ yếu là vì mấy người này thoạt nhìn không giống mấy người đã tới đây trước kia, cô bé cố gom dũng khí đi ra mở cửa: "Ông đang ở trong phòng khách, để em đẩy ông ra."

Đẩy ông?

Trần Đại Bằng còn chưa kịp hỏi gì thì cô gái nhỏ đã nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau cô bé lại đi ra khỏi phòng khách, chỉ có điều, lúc này, phía trước đã có thêm một chiếc xe lăn, trên xe lăn có một ông cụ đầu tóc bạc phơ, đó chính là ông Triệu mà trưởng thôn đã nói.

Trần Đại Bằng và cậu hai Đinh liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy sự lo lắng vừa rồi là rất không cần thiết.

Mà trong khoảng thời gian này, Vệ Miên vẫn luôn đi ở đằng sau, lúc này xuyên qua mấy người họ nhìn thấy tướng mặt của ông cụ ngồi trên xe lăn, cô không khỏi nhíu mày, đây cũng không phải người tốt lành gì đâu.

Ông cụ thoạt nhìn tuổi tác cũng không nhỏ, trên gương mặt gầy gò phủ đầy nếp nhăn và đồi mồi, phần lớn răng đều đã rụng hết, có hai cái răng còn lõm cực sâu.

"Mấy người tìm tôi hả?"

Ông Triệu phát hiện ra mình nói chuyện lọt gió bèn vẫy tay về phía sau, cô gái nhỏ lập tức chạy vào trong nhà lấy bộ răng giả ra.

Sau khi đeo răng giả vào, ông cụ nói chuyện đã rõ ràng hơn.

"Mấy người tìm tôi có chuyện gì?"

"Là thế này..." Cậu hai Đinh và Trần Đại Bằng đồng thời tiến lên một bước, hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi một phen, sau đó người nói chuyện biến thành Trần Đại Bằng.

Trần Đại Bằng kéo Kiều Tân Lượng ra rồi kể lại rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, cuối cùng nói: "Chúng tôi nhìn trúng một mảnh đất ở phía Tây Nam trong núi hoang của gia đình ông, muốn dời mộ của gia đình người anh em của tôi đến bên này. Tôi thấy mảnh đất đó của nhà ông cũng đang để không, mà người anh em của tôi cũng có vài mảnh đất đẹp, ông ta có thể chọn một mảnh trong số đó để đổi với chúng tôi, có được không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận