Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 330: Tiễn Về

.



Chương 330: Tiễn Về

Chương 330: Tiễn Về

Người đàn ông mập mạp định bế con trai đi, nhưng đứa con trai có làm thế nào cũng không chịu buông Vệ Miên ra, bị ông ta kéo mấy lần mà đứa nhỏ vẫn hoàn toàn không chịu nghe.

"Cô em, em ở nhà số mấy, hay là anh tiễn em về luôn nhé."

Người đàn ông mập mạp kéo đứa con trai mấy lần liền mà cậu bé đều không chịu xuống, trên trán đã sốt ruột đến mức túa mồ hôi, ông ta cũng hơi đỏ mặt bảo.

Còn không đỏ mặt được hay sao, hàng chuyển phát của con gái nhà người ta chỉ là một bọc hàng nhẹ, sờ qua chắc hẳn là quần áo hay gì đó đại loại như vậy, tổng cộng còn chưa đến mười cân mà ông ta vẫn phải chường mặt ra nói chở người ta về.

Trong khi trên thực tế, người ta đang phải bé thằng con trai mập nặng mười lăm cân của ông ta.

Chỉ là thấy trên gương mặt trắng mềm của Vệ Miên không có lấy một giọt mồ hôi nào, lại càng trông không hề mệt mỏi, nhìn thật sự chẳng khác gì như đang ôm gối đầu ấy.

Ông ta có hơi ngạc nhiên, thằng con trai đó của mình nặng bao nhiêu thì ông ta cũng biết rất rõ.

"Cũng được."

Hai người cùng nhau đi về phía tiểu khu.

Tiểu khu Lệ Cảnh Uyển, tổng cộng có mười tòa nhà và đều có thang máy lên tầng cao cho nên khoảng cách giữa các tòa nhà cũng được.

Căn nhà lầu kiểu Tây mà Vệ Miên đang sinh sống nằm ở mạn Đông của tòa nhà số ba, bởi vậy mà lộ trình mà hai người họ đi chung thật sự không dài.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, lúc này, Vệ Miên mới biết người đàn ông mập mạp tên là Trần Chính Cương, khúc thịt nhỏ là con trai út trong nhà anh ta, tên là Trần Thần, trên cậu bé vẫn còn một anh trai tên là Trần Triều, đã lên cấp hai.

Đứa trẻ Trần Thần này từ nhỏ đã thích khóc, ban ngày mọi chuyện đều ổn thỏa cả nhưng cứ đến buổi tối, ngủ đến nửa đêm là cậu bé chắc chắn sẽ khóc lóc om sòm.

Nếu đổi một chỗ khác để ngủ, đêm đầu tiên khóc còn khóc vô cùng khủng khiếp, hai vợ chồng bọn họ đã thử toàn bộ mọi cách rồi nhưng đều không có hiệu quả, khiến cho đứa trẻ đã được ba tuổi rồi mà buổi tối vợ của ông ta vẫn không thể ngủ ngon như cũ. Ông ta chỉ có thể cố gắng hết sức dẫn con ra ngoài vào ban ngày để chừa lại không gian yên tĩnh cho vợ ngủ bù.

"Lúc còn nhỏ, đứa trẻ này vì thiên linh chưa đóng mà linh tính vẫn còn, có điều, loại tình huống này sẽ từ từ mất đi cùng với việc cậu bé trưởng thành, nhưng một điểm này ở đứa con nhà anh lại có hơi khác."

Vệ Miên còn chưa nói xong là Trần Chính Cương đã vội vàng truy hỏi: "Sao lại khác?"

Vệ Miên hơi dừng một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Thật ra cũng không có gì cả, chỉ là với con nhà anh sẽ biến mất muộn hơn con nhà người khác một chút thôi, nếu gặp được người có chút hiểu biết trong nghề thì đều có thể ra tay giúp một phen, mà cho dù không có người giúp, đến tầm năm tuổi cũng sẽ tự mất thôi, sau này cũng sẽ giống như những người khác."

Nhưng lúc nhỏ sẽ khá tra tấn người khác mà thôi.

Lúc này, Trần Chính Cương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bấy giờ, đột nhiên trong đầu ông ta lại hiện lên mấy động tác viết vẽ trên trán của con trai mà Vệ Miên đã làm ban nãy, ông ta muốn hỏi đối phương có phải là "người hiểu nghề" mà cô đã nói không nhưng nhìn gương mặt non choẹt đó của cô, ông ta vẫn cảm thấy không phải.

Trần Chính Cương vẫn luôn nói chuyện với Vệ Miên và cũng theo bản năng đi cùng cô, ông ta không hề ý thức được hướng đi của hai người vốn hơi khác nhau, đợi khi tỉnh táo trở lại thì chỉ trông thấy một căn nhà lầu đã bị nói đến biến vị trong nhóm chat của tiểu khu.

Trần Chính Cương: "..."

Tuy rằng ông ta không cho rằng trên đời này có ma quỷ nhưng khi đích thân đứng ở cổng sân của căn hung trạch nổi tiếng này, trong lòng ông ta vẫn tê rần.

Vệ Miên trao trả đứa trẻ lại cho Trần Chính Cương, lần này thằng bé Trần Thần đã không còn bám dính lấy cô không chịu buông nữa, dường như biết chị gái có khí tức rất yên tâm trên người này đã về đến nhà nên cậu bé ngoan ngoãn buông tay, quay sang chui vào cái ôm của cha.

"Tiểu Trần Thần nói tạm biệt chị đi, có thời gian có thể qua đây chơi nhé!" Vệ Miên vẫy tay với khúc thịt nhỏ rồi lại nói tạm biệt Trần Chính Cương.

Khúc thịt nhỏ cũng học theo bộ dáng của cô mà vẫy tay, vừa tạm biệt còn vừa nói với giọng trẻ con: "Chị ơi bai bai."

Vệ Miên đã lấy được hàng chuyển phát của mình, sau khi nói cảm ơn mới đi vào trong sân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận