Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 277: Ứng Nghiệm

.



Chương 277: Ứng Nghiệm

Chương 277: Ứng Nghiệm

"Cảm ơn quản lý Vương đã quan tâm, tình hình của ông nội tôi đã hơi chuyển biến tốt lên rồi, chỉ là bác sĩ kiến nghị ông cụ cần tĩnh dưỡng, cũng may mà nhiều năm như vậy, cha tôi cũng đã sớm học được thân truyền của ông cụ, giờ ông cụ chỉ cần ở đằng sau tọa trấn là được."

Đừng thấy bình thường Trịnh Hạo cà lơ phất phơ nhưng một khi nghiêm túc lên lại rất ra dáng.

"Tiểu Trịnh đại sư nói đúng lắm, vậy không biết lệnh tôn có thời gian không, có thể bớt chút thì giờ đến xem giúp tôi được không?" Hai mắt của Vương Đông Thịnh sáng ngời, vội vàng tiếp lời.

Mấy hôm nay vừa vặn ông ta đang gặp phiền não vì chuyện này, vốn luôn là tìm Trịnh đại sư tới xem và mọi chuyện vẫn luôn êm đẹp như thế, nhưng gần đây đến thời khắc mấu chốt của buổi đấu thầu, đang định tìm người thì lại nghe nói Trịnh đại sư đã ngã bệnh, xem tình hình còn rất nghiêm trọng.

Tuy rằng ở nhà họ Trịnh có không ít người biết xem phong thủy nhưng con người Vương Đông Thịnh lại rất đa nghi, cũng không muốn tin tưởng đại sư mà trước đây chưa từng hợp tác lần nào, lỡ như năng lực không đến nơi đến chốn, có chút vấn đề bí mật gì đó cũng không nhìn ra được, vậy đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là ông ta thôi.

Trong lúc nhất thời, ông ta không còn cách nào khác, nghe người ta nói quan chủ của Tam Thanh Quan có trình độ rất cao về phương diện này cho nên mới định qua đây mời người.

Nhưng Tạ quan chủ không phải người mà ông ta muốn mời là có thể mời được, phải đặt lịch hẹn từ trước, hơn nữa, Tạ quan chủ không bằng lòng nhận đơn xem phong thủy mà ông ấy giỏi bắt quỷ hơn.

Nhưng tính đến bây giờ thì số người đặt đơn đã xếp đến tận tháng sau luôn rồi.

Trong khi buổi đấu thầu của ông ta lại tổ chức vào ba ngày sau, trong một tháng đó đến hoa cúc cũng úa tàn rồi.

Đang nghĩ không biết có nên tìm mấy người bạn ở tỉnh khác giúp giới thiệu cho mấy đại sư có năng lực hay không thì lại gặp được cháu trai của Trịnh đại sư ở bãi đỗ xe, ai có thể nói đây không phải duyên phận của hai người họ chứ?

Chẳng qua chỉ là xem phong thủy mà thôi, cũng không có bao nhiêu độ khó cả, Trịnh Hạo đồng ý thay cha một cách vô cùng sảng khoái, sau khi để lại số điện thoại liên lạc với Vương Đông Thịnh, anh ta mới rời đi.

Mà một màn này lại bị Đặng Kiến Trung đang ngồi trong xe ô tô nhìn thấy hết, từ lúc ông ta mới tới thành phố Thanh Bình chưa được bao lâu đã từng gặp mặt mấy xí nghiệp tương đối có thực lực ở thành phố, mà người đàn ông mập mạp vừa chào hỏi Trịnh Hạo kia, ông ta lại càng quen hơn.

Đường đường là tổng quản lý của quốc tế Đông Thịnh lại nhiệt tình với một sinh viên như thế, trong chuyện này không có gì kỳ quái mới là lạ, còn cả cách xưng hô ban đầu của đối phương nữa, Tiểu Trịnh đại sư?

"Vừa rồi ông ta gọi là 'Tiểu Trịnh đại sư' sao? Cha không nghe lầm đấy chứ? Bạn học này của con là người thế nào vậy, sao còn biến thành đại sư vậy?"

Đặng Kiến Trung kêu tài xế khởi động xe, sau đó lại quay đầu nói với Đặng Quân.

Đặng Quân lắc đầu: "Con không biết tình hình của anh ta thế nào nhưng con từng gặp cô gái bên cạnh anh ta một lần rồi."

Sau đó Đặng Quân kể lại trải nghiệm đã gặp Vệ Miên dưới gầm cầu hôm ấy cho ông ta nghe, còn khen ngợi một cách không hề che giấu chút nào.

"Có khả năng chỉ là trùng hợp mà thôi."

Ngoài miệng Đặng Kiến Trung nói như thế nhưng đến cùng ông ta vẫn lưu tâm chuyện này, dự định trở về sẽ kêu người đi điều tra.

Đặng Quân nghĩ đến dãy số điện thoại của Vệ Miên mà mình đã lưu vào máy hôm nay, anh ta định lôi điện thoại ra xem có thể kết bạn Wechat với đối phương được không nhưng không ngờ tay thò vào túi áo lại trống trơn.

Anh ta còn tưởng mình nhớ lầm nên lại mò mấy cái túi khác, ví tiền và điện thoại đều biến mất, mà trên cái áo đựng ví tiền còn có một lỗ thủng, chắc chắn là lúc ở trong đại điện nhân lúc người đông đúc đã bị trộm ra tay rồi.

Đột nhiên Đặng Quân nhớ đến câu nói kia của Vệ Miên 'hôm nay anh không có tài vận đó đâu mà còn sắp phá tài nữa đấy," vậy mà bây giờ lại ứng nghiệm hết với anh ta?...

Bạn cần đăng nhập để bình luận