Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 344: Lật Mặt

.



Chương 344: Lật Mặt

Chương 344: Lật Mặt

Phùng Tĩnh cũng không nhàn rỗi, cô ấy cũng đã hộ tống vài tân sinh viên, ngược lại là Vệ Miên, cho dù có gánh thân phận của học tỷ nhưng cứ cố tình lại mang gương mặt tròn nhỏ trắng trẻo mềm mại, thoạt nhìn còn non choẹt hơn cả một đám sinh viên năm nhất, cũng đã bị mấy học đệ mới đến đuổi theo xin Wechat.

Vệ Miên đều từ chối hết.

Cô không có hứng thú với tình yêu bà cháu, hoặc nên nói là cô không cảm thấy có hứng thú với yêu đương.

Huống chi, mấy người này đã chường cái mặt tới, lại báo ngày sinh tháng đẻ ra, ngay cả chuyện đối phương tè dầm lúc nào mà Vệ Miên còn có thể bói ra được thì thôi, càng huống chi là trải qua vài năm yêu đương thật sự không còn một chút riêng tư nào nữa.

Trong đó có một nam sinh còn trang điểm trên mặt, lớp phấn nền đó, cặp lông mày đó, còn có cả kỹ thuật tạo khối tự cho là rất đẹp mắt kia.

Chỉ riêng lớp trang điểm đó khiến một cô gái chỉ dùng mỗi sữa dưỡng thể như Vệ Miên tự cảm thấy hổ thẹn.

Mỗi khi đến thời điểm này là cô lại không nhịn được mà thầm chửi Phùng Tĩnh đã nhận cái thứ công việc tồi tàn này, ngược lại, bản thân cô ấy rất vui vẻ, chỉ khổ mỗi Vệ Miên mà thôi. ...

Kiều Tân Lượng là cậu ấm nhà giàu nhưng lại là một cậu ấm nhà giàu hơi đặc biệt.

Năm đó, cha của Kiều Tân Lượng là Kiều lão tam gầy dựng lên gia nghiệp khổng lồ, đáng tiếc, sức khỏe của bà Kiều không tốt, có thế nào cũng không sinh được một đứa con, mà bản thân Kiều lão tam cũng có tỷ lệ tinh trùng sống sót thấp, không dễ khiến nữ giới mang thai.

Kiều lão tam vì không muốn khiến gia nghiệp của mình cứ như vậy mà mất đi cho nên đã uống không ít đủ loại thuốc đắng, đến sau này, cuối cùng xác suất thành công ở phương diện đó của mình cũng lên được một chút.

Bà Kiều thấy chồng như thế cũng biết ông ta muốn có đứa con của mình, sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, bà ta đích thân đi chọn vài nữ sinh tới làm người mang thai hộ.

Năm đó, bà Kiều đã đưa ra lời hứa với mỗi một người, nếu trong vòng ba tháng không thể mang thai thì cho hai mươi vạn rồi chấm dứt hẳn, còn nếu mang thai và sinh được con, là con gái thì cho một trăm vạn, là con trai thì cho hai trăm vạn.

Chỉ là, số tiền này cũng được coi là tiền mua đứt con, sau này đối phương phải quên đi thân phận làm mẹ của mình, đứa con sẽ được nhà họ Kiều nuôi nấng, hơn nữa, cả đời này còn không thể gặp nhau.

Cuối cùng chỉ có ba nữ sinh viên đồng ý nhưng người thành công mang thai lại chỉ có một, Kiều Tân Lượng đã được chào đời như vậy.

Kiều Tân Lượng vẫn luôn sống trong sự vô lo vô nghĩ, cha thì hiền từ, tuy rằng mẹ có hơi nghiêm khắc một chút nhưng cũng đối xử với anh ta rất tốt. Anh ta cho rằng một nhà ba người bọn họ chắc chắn có thể sống bình yên bên nhau nhưng không ngờ sau một trận tai nạn giao thông, nhà họ Kiều chỉ còn lại mỗi một mình anh ta.

Mà những người thân ngày xưa hòa ái dễ gần kia cũng đột nhiên lật bộ mặt lòng tham không đáy ra, muốn xâu xé gia sản mà vợ chồng nhà họ Kiều để lại.

Cũng may mà Kiều lão tam đã để lại phương án dự phòng, rất nhiều của cải đều đã tìm luật sư để công chứng từ trước, sau khi ông ta chết chúng chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của Kiều Tân Lượng.

Nhưng có vài món đồ vẫn chưa kịp công chứng, lần này lại sắp bị mấy người thân của nhà họ Kiều kia húp một bát canh, dù sao cũng chẳng ai có thể dự đoán trước được mình sẽ đột ngột tử vong cả.

Cũng chính vì như thế mà Kiều Tân Lượng và toàn bộ người thân nhà họ Kiều đã trở mặt với nhau.

Ngược lại là bên bà Kiều, mấy người cậu thường không quá thân thiết và nhiệt tình với anh ta lại đồng loạt đứng ra giúp đỡ anh ta.

Chuyện gia sản nhốn nháo tận non nửa năm mới coi như dừng lại, mà trong nửa năm này, tro cốt của hai vợ chồng Kiều lão tam vẫn luôn được để trong nhà.

Kiều Tân Lượng và người nhà họ Kiều cãi nhau om sòm, người nhà họ Kiều không cho phép Kiều lão tam được vào khu mộ tổ tiên của nhà họ Kiều, không có cách nào khác, Kiều Tân Lượng chỉ có thể tìm một mảnh đất khá để an táng cha mẹ.

Chỉ là nơi an táng này phải chú trọng mới được, trước đó Kiều Tân Lượng cũng là một thiếu niên ngây thơ và khờ khạo, lớn đến hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn vô lo vô nghĩ, hoàn toàn không hiểu một tí gì về mấy chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận