Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 364: Dùng Cái Chết Để Chuộc Tội

.



Chương 364: Dùng Cái Chết Để Chuộc Tội

Chương 364: Dùng Cái Chết Để Chuộc Tội

Ông ta nhìn về phía mấy người khác, thấy trên gương mặt của mọi người cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng và sợ hãi như mình, mà lúc này, đột nhiên bên khóe môi Vệ Miên chợt hiện ra ý cười lại càng khiến mấy người này run như cầy sấy hơn.

"Được rồi, có thù báo thù, có oán báo oán đi!"

Vệ Miên vừa dứt lời là đã có một người giấy dẫn đầu cầm con dao giấy lao tới.

"Lý Đại Trụ, thằng khốn nhà mày, mày trả mạng lại cho tao!"

Âm thanh chói tai vang lên, ông Lý lập tức nghe ra được đối phương là ai. Ông ta ngẩng phắt đầu lên với vẻ khó tin và nói với giọng run rẩy: "Lý... Lý Phân? Không phải cô đã chết rồi sao?"

Lý Phân chính là cháu dâu vừa mới qua cửa kia của ông ta, từ sau khi bị ông Lý cưỡng bức, cô ta đã nhảy sông tự vẫn.

Thi thể ngâm trong nước ba ngày, đợi lúc vớt lên được thì xác đã trương phình, ông Lý không dám đi xem mà sợ hãi liên tiếp rất nhiều ngày, chỉ sợ Lý Phân tới tìm ông ta đòi mạng.

Không ngờ bây giờ cô ta lại tới thật!

Người giấy Lý Phân rõ ràng không có ngũ quan nhưng ông Lý vẫn có thể nhìn ra được khí thế hung thần ác sát từ trên đó, hai chân ông ta mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất: "Lý... Lý Phân, tôi... tôi sai rồi, cầu xin cô đừng giết tôi, Lý Phân, cầu xin cô!"

Nói rồi, ông ta còn đập đầu xuống đất.

Mà Lý Phân cũng không hề có ý định thương hại ông ta tí nào, nếu cô ta mềm lòng thì ai sẽ thương hại cho cô ta đay, cô ta có làm gì sai đâu, vậy mà lại bị một thằng súc sinh như vậy làm nhục!

Con dao giấy trong tay cô ta trông không hề sắc bén một chút nào nhưng dưới ánh trăng lại lóe lên tia sáng xanh thẫm, cuối cùng, nó đâm thẳng về phía ông Lý trong ánh mắt kinh hoàng của ông ta.

"Á..."

Ông Lý thật sự không tài nào hiểu được một tờ giấy thoạt nhìn nhẹ hều và chẳng có lực sát thương gì này đâm lên người ông ta còn đau hơn cả bị dao thật đâm.

Ông ta cũng không biết con dao giấy này đã được Vệ Miên làm phép, nó sẽ không tạo thành sát thương bên ngoài cơ thể bởi vì nó trực tiếp gây sát thương cho linh hồn.

Mà lúc này, ông Lý chỉ cảm thấy hồn phách của mình như bị thương, hiển nhiên nó còn đau hơn cả thể xác bị thương gấp một trăm lần.

Có người giấy Lý Phân xông lên trước, những người giấy khác cũng nhanh chóng hành động, bọn họ đều lao về phía kẻ địch mà mình "ngày nhớ đêm mong" kia.

Vệ Miên nghe những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai mà chỉ cảm thấy vô cùng sướng tai, tâm trạng cũng thoải mái hơn vài phần.

Nghĩ đến hôm nay Kiều Tân Lượng nói ông Triệu được chôn ở mảnh đất "phong thủy bảo địa" mà trước đấy ông ta sống chết không chịu đội kia, bên đó cách chỗ này cũng không xa, dù sao thì bên này cũng cần một chút thời gian nên cô nhấc chân đi lên sườn núi.

Tòng phạm đã bị thu phục rồi, bỏ qua cho tên tội phạm chính cũng không phải tính cách của cô.

Cách từ xa mà Vệ Miên đã nhìn thấy khu đất bên đó rồi, có điều, đợi khi cô bước đến gần lại không nhịn được mà hơi trừng to mắt.

Vốn dĩ mảnh đất này tuy không thể tính là phong thủy bảo địa tuyệt đẹp gì nhưng vẫn có thể nói là một khu vực tốt, nhưng cho dù đất đai có tốt đến đâu cũng khó ngăn được người tự mình tìm đường chết.

Vệ Miên nghĩ đến hôm nay Kiều Tân Lượng nói nhà họ Triệu còn tìm cả thầy phong thủy nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn – Vương mù tới đây chọn đất, cũng không biết rốt cuộc người này cố tình hay là vô tình đây.

Chỉ thấy trên sườn núi dựng một nấm mồ bằng xi măng trông rất lẻ loi trơ trọi, Vệ Miên đi xung quanh ngôi mộ một vòng, càng nhìn lại càng buồn cười.

Trong huyệt trái phải không thông khí, hai phòng trưởng và nhị đều tuyệt tôn, thời sư không biết bình dương quyết, tọa cao hướng thấp là chính huyệt, nếu còn có người an táng ở đây vậy con cháu đời sau chắc chắn sẽ đứt hết.

Nhà họ Triệu có hai người con trai vừa vặn ứng với hai phòng trưởng và nhị, cuộc sống nhàn hạ của nhà họ Triệu kiểu gì cũng sẽ dừng lại tại đây, Triệu Phương không có con trai là cũng có liên quan gì đó chăng?

Cho nên mới nói tự tạo nghiệp sẽ không thể sống, vậy cũng bớt cho Vệ Miên phải dính nhân quả. ...

Mấy hôm nay không có người nào tới thị trấn Hòe Hoa thăm người thân, ngược lại người có thể đến nhà người thân thì đều tới nhà người thân trốn hết cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận