Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 598: Đáng sợ

.



Chương 598: Đáng sợ

Chương 598: Đáng sợ

Người được gọi là lão Tứ kia phản ứng lại rất nhanh: "Đại ca?"

Vương Đại Vĩ gật đầu: "Lúc đi đường gặp phải tai nạn giao thông vậy đúng là chuyện bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn được nữa, đúng không? Chỉ cần không chết là được, làm sạch sẽ một chút, nhưng nhớ là phải quay lại video, sau này còn phải gửi lên cấp trên nữa đấy!"

"Được!"

Người được gọi lão tứ đứng dậy, nhét con dao lại về hông rồi sải bước đi ra ngoài.

Lúc này, Trần Bảo Trụ và Trần Quân đang quỳ dưới sàn nhà mới phản ứng lại được, xem chừng mấy người này tới đây vì Vệ Miên đi?

Trần Bảo Trụ nghĩ đến những lời mà Vương Đại Vĩ vừa mới nói, còn có gì mà chỉ cần không chết là được, cả người ông ta lập tức run bắn lên.

Ông ta lại càng cảm thấy may mắn vì trước đó đã khá thức thời.

Không có được thông tin gì từ trên người người nhà họ Trần, lúc này, Vương Đại Vĩ mới dẫn người rời đi, cũng không còn nhắc đến chuyện Trần Quân trả nợ nữa.

Đợi người đi rồi mà hai cha con vẫn còn quỳ rạp trên sàn như cũ, rất lâu sau mới đỡ nhau ngồi dậy.

Thật sự quá đáng sợ mà. ...

Một hôm nào đó, lúc đang lên lớp thì đột nhiên di động của Vệ Miên rung điên cuồng, cô lôi ra nhìn lại thấy là Trịnh Hạo gọi tới.

Tiểu tử này có chuyện gì cũng thích nói với Vệ Miên một tiếng nhưng đại đa số đều gửi qua tin nhắn Wechat. Tầm giờ này biết rõ cô đang lên lớp mà vẫn có thể gọi điện tới vậy chắc chắn là có chuyện gấp gì đó rồi.

Vệ Miên giơ tay xin nghỉ, sau khi giáo sư gật đầu, cô mới cầm điện thoại bước vội ra bên ngoài.

Vị trí ngồi hôm nay của cô ở gần đằng sau, trực tiếp đi ra bằng cửa sau sẽ nhanh hơn một chút, mà cũng không làm ảnh hưởng đến các bạn học đằng trước.

Tào Hồng vẫn ngồi ở hàng ghế cuối cùng như cũ, cô ta cũng nhìn thấy hành động ban nãy của Vệ Miên, lúc này trông thấy người vội vàng rời đi mà trên mặt cô ta chẳng có một biểu cảm nào hết, nhưng chân thì lại lén dịch ra bên ngoài.

Vệ Miên chỉ đi đường nhanh chứ không bị mù, sẽ không có chuyện không nhìn thấy động tác của Tào Hồng.

Nhưng cô vẫn giả bộ như không nhìn thấy, đợi lúc đi lại gần, cô nhấc chân giẫm thẳng lên mu bàn chân đang thò ra kia của cô ta.

"Á..."

Tào Hồng vừa định hét thành tiếng nhưng chợt kịp phản ứng lại được đây là lớp học, cô ta vội vàng dùng sức bịt miệng mình lại, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào Vệ Miên với vẻ oán hận.

"Ui da, xin lỗi nhá! Thật sự không nhìn thấy chân cậu lại dài như vậy." Vệ Miên xin lỗi một cách vô cùng không có thành ý, sau đó thản nhiên đi ngang qua bên người cô ta.

Cửa vừa đóng lại, Vệ Miên lập tức nhấc máy nghe ngay: "Sao thế?"

"Sư thúc, người mà Mã Minh Tuệ phái đi đã ra tay với Trần Bảo Sơn rồi!"

Mới đầu Vệ Miên còn chưa phản ứng lại được Trần Bảo Sơn là ai, người họ Trần mà cô quen biết gần đây thật sự khá nhiều, giờ vẫn còn đang nghĩ sao cái tên này lại hơi quen tai như thế.

Có điều, rất nhanh cô đã nhớ ra.

Giọng của Trịnh Hạo hiếm khi mang theo vài phần giận dữ: "Đám khốn nạn đó lái xe đâm người ta, nếu không phải có người của chúng ta dùng xe chặn lại thì Trần Bảo Sơn cũng không chỉ đơn giản gãy mỗi xương thôi đâu! Cái đám chó đó thật sự không coi mạng người ra gì cả!"

Vệ Miên nghe được câu này mà sắc mặt lập tức lạnh hẳn đi.

"Người thế nào rồi?"

"Khi ấy được xe chặn lại cộng thêm con người Trần Bảo Sơn này tuy đã lớn tuổi nhưng hành động cũng coi như nhanh nhẹn, ông ta lách người tránh được, mà xe của đám người kia vẫn đâm trúng chân trái của ông ta, dẫn đến gãy xương đùi."

"Lúc đó, người của chúng ta đã đưa ông ta đến bệnh viện, đã nẹp lại rồi, nhưng độ tuổi của ông ta cũng không còn trẻ nữa, khả năng phục hồi không bằng người trẻ tuổi, chỉ sợ sẽ phải chịu tội không ít thôi!"

Vệ Miên sững sờ, sau đó lập tức nhíu chặt mày lại.

Nguyên chủ sống ở nhà họ Trần là một người tàng hình, hoặc nên nói cô ấy cũng được tính là một người tàng hình trong khắp thị trấn Thạch Đầu mới đúng.

Dựa theo bối phận thì Trần Bảo Sơn là bác hai họ của nguyên chủ.

Con người ông ta xưa nay trầm mặc kiệm lời nhưng kiệm lời vẫn hoàn kiệm lời, đó lại là một người nhà họ Trần hiếm có thể hiện sự thiện chí đối với Vệ Miên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận