Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1179: Ngoại Truyện 13

.



Chương 1179: Ngoại Truyện 13

Chương 1179: Ngoại Truyện 13

Sau khi Chính Dương Tử nhìn thấy Vệ Miên sử dụng kỹ năng vẽ bùa trong hư không là sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ sốt ruột trong mắt hắn ta càng đậm hơn.

"Đừng... đừng dùng..."

Thấy Vệ Miên liên tiếp đánh ra mười đạo phù, vậy mà Chính Dương Tử đã gấp đến mức trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Xung quanh Vệ Miên đã có mấy chục người mặc đạo bào màu vàng, cầm pháp khí của riêng mình và tấn công tới.

Đôi mắt của Diêm lão nhị dần dần bị vẻ điên cuồng che lấp, hắn ta quát to một tiếng: "Bày trận, bắt sống!"

"Rõ!"

Tiếng đồng thanh vang lên từ chung quanh, bọn họ nhanh chóng hành động như bay, chỉ trong chớp mắt đã bày xong đội hình, sắp xếp ra bát môn kim tỏa trận nhốt Vệ Miên và huyết thi ở bên trong.

Mà lúc này, đột nhiên Vệ Miên lại cảm thấy không đúng, vẽ bùa trong hư không dùng linh khí nhưng cũng không nên tốn nhiều linh khí như thế chứ.

Dưới cơn giận dữ, phù chú mà cô đánh ra đạo phù sau lại lợi hại hơn đạo phù trước, tiếng kêu thảm thiết của huyết thi mỗi lúc một thê lương hơn.

Cảm giác được sinh cơ trong cơ thể dần dần trôi đi mất, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đột nhiên Vệ Miên nghĩ đến cảnh tượng từ rất nhiều năm trước.

Một chưởng môn thanh lãnh mặc bạch bào nhìn cô gái trẻ đang không ngưng tụ linh khí thử vẽ bùa chú, hắn cúi mắt nghĩ ngợi một lúc sau đó bắt đầu lừa.

"Miên Miên, nhân loại phát minh ra công cụ chính là để sử dụng, sau này cố gắng hết sức đừng sử dụng linh khí vẽ bùa."

Trong giọng nói ngây thơ của bé gái tràn đầy vẻ khó hiểu.

"Vậy tại sao các sư huynh đều có dùng ạ?"

"Vì các sư huynh của con đều không giỏi vẽ bùa, trong tay không có bùa chú nên đương nhiên phải dùng linh khí để vẽ, con lại nhìn lục sư huynh của con đi, hắn giỏi vẽ bùa nhưng có phải lần nào cũng có thể lấy ra một xấp phù chú, lúc đập cũng không thấy tiếc của một tí nào không?"

Bé gái gãi đầu, hình như đúng là hơi có lý thật, hơn nữa, sư phụ chưa bao giờ lừ cô cả!

Vì thế, cô siết nắm tay nhỏ mũm mĩm đảm bảo.

"Được, sư phụ, sau này hễ là chuyện mà ta có thể dùng phù chú để giải quyết sẽ kiên quyết không dùng linh khí để vẽ bùa!"

Trên gương mặt của chưởng môn thanh lãnh hiện ra ý cười nhẹ nhàng, hắn xoa nhẹ đầu của bé gái: "Ngoan!"

Bé gái có được lời khen của sư phụ lập tức vui vẻ cười tít cả mắt, trông giống một con mèo nhỏ được người vuốt lông, suýt chút nữa thì kêu lên.

Nhưng lúc này, ở nơi cô không nhìn thấy, trong ánh mắt của chưởng môn thanh lãnh giống như tuyết liên trên núi cao kia lại đang tràn đầy vẻ lo lắng.

Hắn cố gắng kiềm chế sự lo lắng này và liếc mắt nhìn bé gái với vẻ thương yêu, sau đó tiếp tục chỉ dạy cô làm thế nào để vẽ ra phù chú có uy lực mạnh hơn một chút.

Bé gái vui vẻ nhoài người lên bàn, chổng cái mông nhỏ, cầm cây bút lông có làm thế nào cũng không điều khiển được cho tốt hì hục luyện tập. ...

Lời nói ngày xưa của sư phụ chỉ chợt thoáng qua trong đầu Vệ Miên, bây giờ trên cơ bản cô đã có thể khẳng định được, đứa trẻ được hoạt tử nhân sinh ra mà Diêm lão nhị muốn tìm chính là mình.

Trước đây nói là nhặt được cô ở bên ngoài chắc chắn đều là lừa người cả.

Chỉ là không biết tại sao cô lại trở thành đứa trẻ được hoạt tử nhân sinh ra, cuối cùng thì cô cũng hiểu được lý do tại sao mình lại có nhiều chỗ khác biệt với các sư huynh đến như thế.

Chẳng trách mà cô dùng linh khí tu luyện luôn nhanh hơn các sư huynh, thậm chí không cần phải chủ động dẫn dụ mà sinh khí vẫn sẽ không ngừng chui vào trong cơ thể cô.

Cô còn tưởng rằng mình có thiên phú dị bẩm, vì năng lực siêu quần mà bình thường lúc tu luyện luôn tìm cách làm biếng, nhưng bây giờ cô đã hối hận rồi!

Nếu thực lực của cô đủ mạnh vậy có phải các sư huynh sẽ không chết, sự phụ cũng sẽ không phải chịu sự sỉ nhục như vậy không?

Cảm giác được rất nhiều sinh khí quanh người chảy đi, trong đáy lòng cô dâng lên dự cảm chẳng lành cho lắm.

Vệ Miên lại một lần nữa ngưng tụ linh khí vẽ một phù chú rồi đánh ra, loại dự cảm trong lòng kia càng lúc càng mãnh liệt, trong lúc huyết thi kêu thảm thiết, cô quay đầu liếc mắt nhìn sư phụ với vẻ không nỡ.

Đợi khi nhìn thấy rõ vẻ sốt ruột không thể che giấu được trên gương mặt của Chính Dương Tử, đột nhiên Vệ Miên nở một nụ cười thật tươi, trong mắt dần dần dâng lên nước mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận