Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 73: Tài Khoản Đầu Tiên Sẽ Dùng Để Kinh Doanh

.



Chương 73: Tài Khoản Đầu Tiên Sẽ Dùng Để Kinh Doanh

Lư Tú Trân chỉ cảm thấy vị đại sư trẻ này quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Người tiễn Vệ Miên trở về vẫn là Cao Hải dương, sau khi ngồi vào trong xe, cô nhìn thấy di động nhận được thông báo tiền đã về tài khoản của ngân hàng.

Lý Tuấn Bằng cũng không biết tiêu chuẩn thu phí của Vệ Miên, dù sao thì anh ta cũng thông qua Cao Hải Dương để tìm cô, mà khi ấy anh ta còn chưa trả tiền.

Lần này, cuối cùng anh ta cũng được chứng kiến sự lợi hại của Vệ Miên rồi, lại có lòng muốn kết giao, nghĩ sau này có chút chuyện gì cũng tiện mở lời hơn cho nên trực tiếp chuyển cho cô năm mươi vạn.

Sau khi Vệ Miên quyên góp một nửa, cô chuyển hết số tiền còn lại sang một thẻ ngân hàng khác.

Đây là chiếc thẻ thứ hai mà cô đặc biệt làm, dùng để tích tiền.

Tài khoản đầu tiên sẽ dùng để kinh doanh. ...

"... Khi ấy tớ mở miệng túi ra liếc mắt nhìn, các cậu đoán xem, đoán xem bên trong có gì?" Vương Hiểu Kỳ đứng giữa phòng ký túc miêu tả với vẻ mặt khoa trương.

"Một túi rác?" Phùng Tĩnh đoán.

"Chính xác hơn một chút đi." Vương Hiểu Kỳ vội vàng lắc đầu: "Cứ cho là một loại rác đi, nhưng cậu đoán xem nó là rác gì?"

"Thì rác vớ vẩn chứ rác gì nữa, cũng giống mấy thứ trong thùng rác của chúng ta áy." Hồ Diễm Diễm cũng không nhịn được mà bị tiếng nói chuyện của hai người này thu hút sự chú ý, cô ta mở miệng đáp.

"No, no, no!" Vương Hiểu Kỳ giơ một ngón tay lên lắc: "Còn kinh tởm hơn mấy thứ đó gấp một trăm lần nhé."

Lần này đến ngay cả Trần Viên cũng quay đầu nhìn về phía cô ta, cũng không đến mức là giấy vệ sinh đi?

Vương Hiểu Kỳ thấy tất cả mọi người đều nhìn mình bèn không thừa nước đục thả câu nữa, cô ta nói thẳng: "Đó là một túi băng vệ sinh nhé!"

Nhìn thấy vẻ không cho là đúng trên gương mặt của mấy người, cô ta lại tiếp tục thả thêm một quả mìn bự nữa: "Hơn nữa, còn là hàng dùng rồi!"

"Ọe..." Phùng Tĩnh không nhịn được mà buồn nôn.

Vương Hiểu Kỳ đi qua đó vỗ lên lưng cô ta với vẻ mặt đồng cảm: "Thật đó, lúc ấy phản ứng của tớ cũng giống cậu, quả thật sắp làm tớ ghê tởm muốn khóc luôn."

"Cho nên tớ mới nói mình không thể nào ở ký túc xá đó được là không phóng đại một tí nào đâu."

Chỉ là nói thôi nhưng Vương Hiểu Kỳ đã muốn nôn khan mấy tiếng nữa rồi.

Ai có thể hiểu được tổn thương mà cô ta phải chịu chứ, rõ ràng người ta cũng là một nữ sinh viên đại học thuần khiết vừa mới từ cấp ba tới mà thôi, sao lại phải đối mặt với chuyện biến thái như thế chứ.

Vệ Miên cũng đã tới đây được gần nửa năm rồi, sớm đã biết băng vệ sinh là cái thứ gì, nhìn thấy vẻ mặt khoa trương đó của Vương Hiểu Kỳ, cô không khỏi bật cười khanh khách.

"Cậu còn cười, vậy mà cậu còn cười được nữa hả, xem tớ có cho cậu cười ngất luôn không!" Vương Hiểu Kỳ nói rồi bèn duỗi cả hai tay ra cù Vệ Miên.

"Ha ha ha!"

"Há há."

"Tớ sai rồi, ha ha, tớ sai thật rồi mà..."

Thấy hai người giỡn nhau, ba người còn lại cũng nhanh chóng gia nhập, một đám người cười hi hi ha ha rất lâu.

Thẳng cho đến khi cười đau cả bụng mới dừng lại.

Vệ Miên lau nước mắt bên khóe mắt rồi đột nhiên nhìn Vương Hiểu Kỳ, nói: "Hiểu Kỳ, tớ thấy đào hoa trên mặt cậu di chuyển, hôm nay có vận đào hoa tới đó!"

Vương Hiểu Kỳ phì cười, giơ tay nhéo má cô một cái.

"Hôm nay cậu lại thành Vệ thần toán, đúng không? Được rồi, không đùa với các cậu nữa, tớ phải về giặt quần áo đây, các cậu có đồ gì cần giặt không, lát nữa chúng ta hẹn nhau ở phòng nước đi."

"Tớ!" Trần Viên vội vàng giơ tay đáp: "Buổi trưa lúc tớ ăn cơm làm dây dầu mỡ lên áo."

"Được, vậy bây giờ tớ về phòng ký túc lấy đồ đã."

Vương Hiểu Kỳ về phòng ký túc xá bỏ quần áo bẩn vào trong chậu, đang định ôm chậu đến phòng nước thì phát hiện ra cái bánh xà phòng của mình biến mất tăm.

Cô ta chỉ đành đặt chậu xuống, cầm di động lên định tới siêu thị của trường học mua.

Đợi cô ta mua bánh xà phòng xong và trở về lại thấy một học trưởng cùng hội nhóm sinh viên lao tới, anh ta đưa một lá thư cho cô ta với gương mặt đỏ bừng: "Vương Hiểu Kỳ, anh... anh thích em."

Nói rồi, anh ta nhét lá thư trong tay vào tay của Vương Hiểu Kỳ sau đó quay đầu chạy mất, chỉ để lại Vương Hiểu Kỳ cầm lá thư đứng yên tại chỗ trông rất cô độc.

Đây đã là thời đại nào rồi mà còn có ngươi gửi thư tình nữa?

Có điều, vậy mà lại bị Vệ Miên nói đúng rồi, cô ta thật sự có vận đào hoa!...

Bạn cần đăng nhập để bình luận