Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1110: Thần

.



Chương 1110: Thần

Chương 1110: Thần

Tuy rằng bà Hoàng đã lớn tuổi nhưng đầu óc lại rất minh mẫn, trí nhớ còn tốt, bà cụ lập tức nhớ ra được ngôi mộ mà Vệ Miên nói là chỗ nào.

"Ngôi mộ ấy hả, ôi chao, ở đó cũng được một khoảng thời gian rồi, cái hồi mà bà vừa mới được gả về đây còn hỏi thăm từ lão trưởng thôn, nhưng hình như bên trong ngôi mộ kia không chôn người thì phải."

Mấy người đều khó hiểu: "Không phải chôn người ấy ạ?"

Ánh mắt của bà Hoàng nhìn vào hư không, giống như đang nhìn về phía sườn đồi xa xăm vậy.

"Không phải người nhưng cụ thể trong đó là gì thì hồi đó lão trưởng thôn cũng không nói, sau này ông cụ qua đời rồi, trong thôn cũng không còn người nào biết đến nữa, bà cũng không tò mò đến mức đó nên chỉ nghĩ đó là một ngôi mộ đơn độc mà thôi."

Vừa vặn khu vực đó nằm ngay bên cạnh mộ tổ của nhà họ Hoàng, cũng chỉ có mỗi nhà họ Hoàng là thi thoảng có thể qua đó, huống chi còn liền kề với mộ của nhà họ Hoàng nên cũng không bắt mắt một tí nào.

Nhìn thấy Nhị Muội tế bái trước ngôi mộ, lão trưởng thôn không những không hề ngăn cản mà còn nói với cô ta rằng đã có một tạo hóa lớn với vẻ rất khen ngợi.

Bà Hoàng là một người có hơi tín, bà cụ tin rằng trên đời này có quỷ thần, nếu lão trưởng thôn đã vui vẻ thoải mái như thế vậy bà cụ cũng không có một chút suy nghĩ muốn ngăn cản nào cả.

Hoàng Nhị Muội thường xuyên qua đó, bà cụ cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.

Sau khi Vệ Miên nghe xong chỉ gật đầu với vẻ hơi đăm chiêu, nói cách khác là không một ai biết bên trong ụ đất đó có thứ gì, cô cũng đã thấp thoáng có chút suy đoán.

Vì thế, những lời sau đó lại khiến hai người nhà họ Hoàng phải nhìn qua với vẻ kinh hãi.

"Bà Hoàng, bà nhớ lại xem, có phải từ sau khi Hoàng Nhị Muội tế bái ngôi mộ đó, sức khỏe đã tốt dần theo từng ngày không?"

Sau khi nghe hiểu được ý của cô, Hoàng Nhị Muội chỉ cảm thấy khó tin.

"Làm sao có thể như vậy được? Từ nhỏ sức khỏe của tôi đã không tốt, hồi đó cha mẹ tôi vừa mới qua đời, tôi cũng bị thương một chút nên sức khỏe càng tệ hơn, nhưng bác sĩ đã nói tôi lớn hơn một chút là sẽ đỡ, sau này quả thật cũng như vậy mà, từ từ trưởng thành hơn một chút là sức khỏe của tôi cũng tốt dần lên."

Nói là như thế nhưng trên mặt Hoàng Nhị Muội lại mang theo vài phần không chắc chắn.

Mới đầu sức khỏe của cô ta không tốt, muốn leo lên sườn đồi đã là chuyện rất khó khăn rồi, nhưng bắt đầu từ khi nào mà cô ta vừa không phải đến bệnh viện lấy thuốc, vừa không phải đi tiêm nhưng bệnh tình vẫn từ từ khá lên?

Trước đó lao lên đồi rất khó khăn nhưng sau này cô ta lại có thể chạy phăng phăng qua đó, thậm chí còn không thở dốc, mấy năm nay lại càng ít bị bệnh hơn.

Bà Hoàng nghe được lời của Vệ Miên lại im lặng nghĩ ngợi, nghĩ đến một truyền thuyết mà trước đây mình từng nghe được, ngược lại, bà cụ cảm thấy lời cô nói cũng không phải không có lý.

"Ý cháu là người trong ngôi mộ kia... đang bảo vệ Nhị Muội?"

Vệ Miên gật đầu: "Hôm nay cháu đã lên núi một chuyến, phát hiện ra xung quanh ngôi mộ kia hiện lên kim quang sáng ngời, chỉ là kim quang này cực kỳ nhạt, hơn nữa, không phải là thứ mà người thường có thể nhìn thấy."

Lương Hạo Nhiên nhíu mày nghĩ ngợi, hôm nay cậu ta đã nhìn thấy sư phụ đi xung quanh ngôi mộ kia mấy vòng nên cũng đặc biệt qua quan sát, nhưng cũng không phát hiện ra điểm gì khác thường cả.

"Vốn kim quang kia đã sắp tan biến rồi nhưng sau khi Hoàng Nhị Muội tế bái lại đột nhiên ngưng tụ lại vài phần, điều này khiến suy nghĩ trong lòng cháu lại càng được chứng thực hơn."

Hai người nhà họ Hoàng nghe thấy Vệ Miên nói về kim quang, ngưng tụ, tan biến gì đó, đều là mấy thứ mà mình không hiểu nhưng nghe có vẻ rất lợi hại, cứ cảm thấy những điều mà cô sắp nói sau đây đối với nhà mình mà nói là một chuyện vô cùng trọng đại.

Vệ Miên cười ôn hòa, không thể không nói, Hoàng Nhị Muội này quả thật là người có phúc.

"Cháu kiến nghị hai người đào thứ ở trong mộ ra, sau đó dựng một ngôi miếu hoặc là cung phụng thế nào thì đối với bà và thậm chí là gia đình bà, cả thôn các bà mà nói đều là tọa hóa lớn cả."

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn dặn dò một câu: "Chỉ là chuyện đào mộ này vẫn phải chú trọng một chút, nếu mọi người quyết định muốn đào thì cháu có thể giúp."

Bạn cần đăng nhập để bình luận