Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 873: Báo Ứng

.



Chương 873: Báo Ứng

Chương 873: Báo Ứng

Ánh mắt của tất cả mọi người đều không nhịn được mà chuyển về phía một người già đầu tóc bạc phơ, chống gậy trong số đó.

Người này gây khô, làn da nhăn nheo dán chặt lên xương cốt, trên làn da phủ kín đốm đồi mồi, hai gò má lại vì không có răng chống đỡ nên hõm xuống rất sâu.

Ông ta là con trai út của bà cụ Quan, năm nay cũng đã tám mươi tuổi rồi, là một trong hai người con trai duy nhất còn tại thế trong số bốn người con trai của bà cụ Quan.

Anh hai của ông ta vẫn còn, chẳng qua bây giờ đang bệnh nặng, người thì lúc tỉnh lúc mê, còn đang nằm liệt giường phải có người chăm sóc kia kìa, cho nên hoàn toàn không có cách nào tới đây trông linh cữu.

Thậm chí, bọn họ còn chưa dám thông báo cho đối phương tin bà cụ Quan đã qua đời, chỉ sợ ông ta đau lòng quá độ, nhất thời không chịu đựng được.

Có điều, cũng không giấu được bao lâu, ngày nào bà cụ Quan cũng sẽ tới thăm ông ta, còn có thể giúp bưng bô rửa đít, nhưng hôm nay cho đến tận bây giờ mà bà cụ vẫn chưa qua đó, anh hai đã tìm người hỏi mấy lần rồi.

Quan lão tứ mở to đôi mắt màu tro bạc kia của mình, tầm nhìn vẫn luôn dừng lại trên xương đầu dưới mặt đất.

Rất lâu sau, ông ta chống gậy lảo đảo đứng dậy và đi đến bên cạnh cỗ quan tài với tốc độ cực kỳ chậm chạp.

Sau đó ông ta từ từ quỳ xuống, hai tay nhặt từng mẩu xương vụn gom lại với nhau, dùng áo của mình gói chặt lại.

"Mẹ của con, con sẽ tự chôn mẹ! Không đến phần mộ tổ tiên nữa!"

Quan lão tứ biết đám con cháu lo lắng chuyện gì, nhưng cho dù bà cụ Quan đã từng làm chuyện độc ác gì thì xưa nay vẫn luôn là một người mẹ đạt tiêu chuẩn, hồi còn trẻ, bà ta đã từng phải chịu rất nhiều khổ cực để nuôi lớn bốn đứa con trai.

Cho dù bà ta có lỗi với ai thì cũng chưa từng có lỗi với các con của mình.

Người nào cũng có thể chê trách bà ta nhưng mình với anh hai tuyệt đối sẽ không!

Tay của Quan lão tứ đã hơi run, ông ta gom toàn bộ các mảnh xương lại với nhau rồi từ từ đi ra sau núi.

Con trai và cháu trai của ông ta nhìn thấy bèn vội vàng đi lên đỡ cha/ ông nội của mình, cùng giẫm lên con đường núi lầy lội để tiến vào trong núi.

Mà lúc này, Quan lão nhị nằm liệt trên giường đang mở to mắt nhìn về phía cửa, ông ta không biết người mẹ già mỗi sáng đều tới đây ngày trước tại sao đến tận trưa rồi mà vẫn chưa tới.

"Cha ơi, ăn cơm trước đi đã!"

Con trai của Quan lão nhị lén lút quay đầu đi lau mặt, sau đó nhanh chóng quay trở về và nhìn về phía cha mình như không có việc gì cả.

"Thế... bà lội đâu rồi? Xao vẫn... chửa tới?"

Quan lão nhị không nói chuyện được mấy, vừa nói là có thể khiến nhìn ra được miệng ông ta méo xệch, hoàn toàn không nói rõ ràng được.

"Hôm nay bà nội con bị cảm mạo, sợ lây cho cha nên không tới đây, kêu con nhắc cha mau ăn cơm, ăn cơm xong con còn lau người cho cha nữa."

Quan lão nhị nhìn chằm chằm vào con trai một lúc lâu rồi đột nhiên nhắm mắt lại, đồng thời cũng ngậm chặt miệng mình lại luôn.

Ông ta không chịu nói chuyện, cũng không chịu ăn cơm.

Ý tứ này rõ ràng là nói cho con trai của mình biết nếu bà nội anh ta không tới đây thì ông ta sẽ không ăn cơm.

Con trai của Quan lão nhị không có cách nào khác, đang nghĩ xem phải bịa ra một lời nói dối thế nào để lừa cha mình thì đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có mấy người trẻ tuổi đang giỡn nhau, đi ngang qua cổng sân nhà mình.

"Mấy ông nhìn thấy không, thi thể của bà Quan gần như bị sét đánh thành tro luôn, cũng không biết nhà họ quan định hạ táng kiểu gì?"

"Ai nói không phải chứ, ông nói xem, bà cụ đó cũng năng sống thật đấy, còn nửa năm nữa là tròn một trăm mười tuổi rồi, chỉ là hôm nay sét đánh như thế, có thể thấy rõ ràng không phải là cái thứ gì tốt đẹp đâu. Người ta đều nói tai họa để lại nghìn năm, ông xem, bà ta luôn gây họa mà có thể sống được bao lâu? Giờ là đã chết rồi đấy, chứ nếu chưa chết, nói không chừng còn làm chuyện độc ác hơn nữa ấy."

"Đúng đó đúng đó, cho nên mới nói ông trời có mắt, đánh chết cái lão yêu bà đấy!"

"Ha ha ha, đánh chết lão yêu bà!"

"Đáng đời! Đây chắc chắn là báo ứng rồi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận