Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 315: Bộ Mặt Thật

.



Chương 315: Bộ Mặt Thật

Chương 315: Bộ Mặt Thật

Sắc mặt của Phan Húc Đông nặng nề, anh ta ổn định tinh thần rồi tiếp tục cởi cúc áo: "Cái gì mà chia tay trong hòa bình, chúng ta đang sống rất tốt cơ mà, em nói mấy lời không cát lành như thế để làm gì, có phải em lại nghe bóng nghe gió gì rồi không?"

Anh ta thay bộ quần áo ở nhà vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết, xoa mi tâm, làm như rất mệt mỏi mà nói: "Đã nói với em là khoảng thời gian này anh rất bận, vừa mới được điều tới đây lại còn ở một cương vị có thực quyền như vậy nữa, người muốn bám vào chúng ta quá nhiều, mà người muốn tìm điểm yếu của anh rồi kéo anh xuống lại càng nhiều hơn. Anh ở bên ngoài còn không đối phó nổi đây, em ở nhà không thể bớt dày vò, khiến anh bớt lo một chút được hay sao?"

"Càng vào thời khắc mấu chốt này lại càng có người đồn đãi linh tinh, chỉ đợi gia đình ta không yên, không thể lo được chuyện ngoài! Nhưng cứ cố tình vào loại điểm này, em không giúp anh ổn định hậu phương cũng thôi đi, lại còn dày vò anh nữa, chia tay trong hòa bình cái gì? Thật sự quá không hiểu chuyện!"

Lâm Tuyết vốn còn hơi đau lòng nhưng nhìn thấy mấy lý do lý trấu này của anh ta xong đột nhiên lại không thấy đau lòng nữa, cũng khó cho anh ta ghê, đi làm đã rất vất vả rồi mà về nhà còn phải diễn với cô ta nữa, hơn nữa, cô ta đã bằng lòng ly hôn rồi mà người này vẫn không chịu nói thật.

"Tôi đã biết chuyện giữa anh và Dương Thiến rồi."

Cái miệng đang lải nhải của Phan Húc Đông chợt tắt lịm.

Có điều, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, hoặc là nói ở quan trường quá lâu rồi khiến cho vẻ sững sờ của anh ta không hề bị lộ ra dù chỉ một chút xíu, đã vậy, anh ta còn lớn tiếng quát.

"Dương Thiến nào? Anh không biết ai tên như thế hết, chuyện giữa bọn anh cái gì, bọn anh thì có chuyện gì hả? Ngày nào em cũng nghe bóng nghe gió, anh đi làm đã rất mệt rồi, bộ em không thể khiến anh bớt lo một chút được hay sao?"

Lâm Tuyết lặng lẽ nhìn anh ta khiến cho vẻ giận dữ tức tối của anh ta trở nên vô cùng nực cười.

Cô ta thở dài một tiếng: "Anh không quen Dương Thiến cơ à, vậy để tôi nhắc cho anh nhớ, phó chủ nhiệm bộ phận quản lý của vườn nghệ thuật thủ đô, còn là người mà anh đích thân ra lệnh cho người bên dưới cất nhắc lên, sao anh lại quên nhanh như thế được nhỉ?"

Phan Húc Đông vịt chết vẫn còn cứng miệng: "Tốt xấu gì thì anh cũng là lãnh đạo một cục, người đã từng cất nhắc lên nhiều lắm, cứ có năng lực là anh sẽ cất nhắc lên, chuyện đó có gì là sao đâu, lẽ nào mấy đồng chí nữ từng được anh đề bạt kia đều ngoại tình với anh cả chắc? Cái logic gì thế này?"

Lâm Tuyết thấy anh ta vẫn như vậy mà trong lòng còn hơi phiền não, nếu không phải mấy bằng chứng mang tính thực tế bày ra ngay trước mặt thì sợ rằng cô ta đã tin tưởng lời giải thích đường hoàng chính đáng này của Phan Húc Đông rồi.

Bình thường biết bao, lãnh đạo nam cất nhắc cấp dưới nữ thì làm sao có thể là mối quan hệ gian gian díu díu mập mờ được chứ?

Nhưng cứ cố tình anh ta lại gian díu.

"Lão Phan này, tôi cũng không muốn trở mặt với anh đâu, anh với ả đàn bà kia đã bắt đầu từ ba năm trước rồi, anh cảm thấy mình không để lại bằng chứng gì nhưng bây giờ là thời đại dữ liệu hóa, đến đâu cũng lắp đầy camera. Tôi là đứa con gái duy nhất của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm tôi cũng không phải người ăn chay, nếu muốn điều tra anh với một người phụ nữ có quan hệ hay không thậm chí chỉ cần động mồm một tí thôi là được."

Phan Húc Đông lập tức tắt đài, anh ta mím chặt môi, trong con mắt hơi nhìn xuống lóe lên vẻ hận thù.

Nhà họ Lâm, lại là nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm cái đéo gì! Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ giẫm nhà họ Lâm dưới chân!

Hai người im lặng rất lâu, thẳng cho đến khi tiếng chuông của chiếc đồng hồ quả lắc đặt trong phòng khách đột nhiên vang lên đánh thức bọn họ.

Phan Húc Đông quyết định đổi chiến lược, anh ta bắt đầu sám hối.

"Khi ấy tại anh uống nhiều quá, sau này cô ta vẫn luôn lôi chuyện đó ra để bắt chẹt anh, bây giờ anh được điều về Thanh Bình rồi, đã không còn liên lạc gì với cô ta nữa, sau này cũng sẽ không còn bất cứ quan hệ nào, anh đảm bảo với em, được không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận