Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 328: Khúc Thịt Nhỏ

.



Chương 328: Khúc Thịt Nhỏ

Chương 328: Khúc Thịt Nhỏ

Người đàn ông mập mạp cũng quay đầu nhìn qua, vốn còn tưởng là người nào lại lòng dạ sắt đá đến như thế, nhưng khi trông thấy gương mặt tròn nhỏ trắng mềm của Vệ Miên vẫn còn lộ vẻ non choẹt, rõ ràng độ tuổi không lớn, vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!

Vừa rồi ông ta còn cảm thấy hai người kia rất đáng thương nên mới cho nhiều tiền như thế, nhưng bây giờ trông thấy bộ dáng không xin được tiền là không chịu đi của người phụ nữ kia, không biết tại làm sao mà trong lòng ông ta lại thấy hơi phản cảm.

Mà cảnh tượng Vệ Miên lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt cũng được ông ta tự động lý giải thành cô gái trẻ vì không có tiền nên chỉ có thể lúng túng nhìn đối phương.

Vệ Miên bị ánh mặt trời chiếu vào nên hai gò má hơi hồng, cũng bị ông ta lý giải thành quẫn bách.

Vì thế, lòng chính nghĩa trong người đàn ông mập mạp lập tức bùng nổ, ông ta bước một bước ra khỏi đội ngũ, nhíu mày nói với người phụ nữ chống nạng kia.

"Ôi! Cái cô xin cơm kia ơi, con gái nhà người ta mới có tí tuổi đầu thôi, bản thân còn phải dựa vào cha mẹ nuôi chứ lấy đau ra tiền mà cho cô, sao đây, không xin được tiền thì cô không đi đúng không?"

Đại ca vừa mở miệng cái là mấy người xung quanh đều nghe ra được khẩu âm của đối phương. Vì có liên quan đến Phùng Tĩnh nên hiển nhiên Vệ Miên cũng nghe ra được cảm giác vô cùng quen thuộc.

Trong mắt cô lóe lên ý cười, khẩu âm này quá có độ nhận diện đi.

Lúc này, những người khác cũng nghĩ thuận theo lời của người đàn ông mập mạp và cảm thấy đúng là có chuyện như vậy được, bọn họ đều chủ động cho tiền chứ không để ý đến.

Có một chàng trai trẻ tuổi ban nãy bị người phụ nữ chống nạng nhìn chằm chằm thật lâu mà không thể không cho tiền cũng không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tuy rằng không ép phải cho nhưng cứ nhìn chằm chằm vào người ta như thế cũng là có ý đó rồi còn gì?"

Người phụ nữ chống nạng không hề để ý đến một chút nào cả, cô ta nhếch miệng, quay đầu nở một nụ cười không rõ ý tứ với mấy người khác rồi lại tiếp tục kéo người đàn ông tàn tật đi về phía một cửa hàng khác.

Vệ Miên quay đầu liếc mắt nhìn sau đó nói cảm ơn người đàn ông mập mạp: "Ông anh, cảm ơn nhé!"

Người đàn ông mập mạp nghe thế vậy, hai mắt lập tức sáng ngời: "Cô em cũng là người Đông Bắc phỏng?"

Vệ Miên lắc đầu: "Tôi không phải nhưng bạn cùng phòng của tôi thì có."

"Vậy khẩu âm của cô em chắc chắn bị nhiễm của cô ấy rồi, cũng na ná như ở bên chỗ chúng tôi thôi. Lần sau cô em còn gặp phải trường hợp như vậy, không muốn cho tiền thì cứ đuổi người đi, cái thứ gì đâu, sớm biết bọn họ mặt dày mày dạn như thế thì tôi đã không cho một trăm đồng đó rồi, làm tôi còn có suy nghĩ muốn đòi lại luôn đây này."

Tầm nhìn của Vệ Miên đảo một vòng qua gương mặt của người đàn ông mập mạp, sau đó khóe môi nhếch lên cười, cô nói: "Vừa nhìn ông anh đã biết là người tốt rồi, người tốt sẽ được báo đáp."

Người đàn ông mập mạp nghe thấy cô khen mình là một người tốt bèn cười híp cả mắt lại, thịt trên mặt bị đẩy lên hai bên cùng với nụ cười của ông ta, một đôi mắt vốn đã không to lại càng híp chặt lại thành đường kẻ.

"Cô em đúng là có hỏa nhãn kim tinh đấy, anh đây cũng là dân xã hội thôi, nhưng chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm thì trong lòng anh đều biết hết cả. Kiểu người thiếu tay thiếu chân này, giúp được ai thì giúp, anh cho cũng toàn là tiền của anh, chứ đòi anh là không có đâu."

Vệ Miên mỉm cười nhìn ông ta, người đàn ông mập mạp trước mặt này có cặp lông mày bay xéo, gương mặt dữ tợn, cộng thêm sợi dây chuyền vàng to bự kia nữa, người bình thường nhìn bộ dáng này của ông ta chắc chắn sẽ cho rằng ông ta là đại ca xã hội nào đó, còn là loại cầm đầu kia ấy.

Nhưng Vệ Miên lại có thể nhìn ra được đối phương là một người lương thiện lại trọng nghĩa khí.

Sống mũi của ông ta thấp tè chứng tỏ là một người có lòng đồng cảm và từ bi rất cao, hơn nữa, miệng ông ta trông vuông nhưng lại đầy đặn, cũng là một loại biểu hiện của thiện tâm. Phần lớn tính cách của người này rất cởi mở và hào phóng, làm việc khá thực tế, hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa, rất giữ chữ tín.

Bạn cần đăng nhập để bình luận