Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 513: Chó còn có thể đổi được tính ăn cứt nữa sao?

.



Chương 513: Chó còn có thể đổi được tính ăn cứt nữa sao?

Chương 513: Chó còn có thể đổi được tính ăn cứt nữa sao?

"Nếu cứ kiên quyết muốn kết hôn thì chuyện này vẫn sẽ bại lộ vào mấy năm sau thôi, đến khi đó, có thể nói là cô Hách sẽ không còn lại gì sau cuộc hôn nhân này, ngoại trừ một thân bệnh tật."

"Cũng không phải mắc bệnh nan y gì cả, chỉ là phải chữa rất lâu mà thôi."

"Chắc hẳn người kia còn thích cờ bạc nữa, mức cược cũng không tính là lớn nhưng tích tụ vào cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa, sau này không có khả năng cai được đâu."

Ý cười trên gương mặt của Kim Chí Linh đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, cô ta nghĩ đến lời của Vệ Miên, Phạm Tiểu Cương không chung thủy trong phương diện tình cảm?

Câu nói này còn cần đoán nữa sao? Nói cách khác là Phạm Tiểu Cương có người bên ngoài?

Đây còn là trước khi kết hôn đấy nhé, hai người bọn họ mới yêu nhau có ba năm thôi mà Phạm Tiểu Cương đã dám tìm người ở bên ngoài rồi.

Vậy sau khi kết hôn thì sao? Chó còn có thể đổi được cái tính ăn cứt nữa không?

Kim Chí Linh không tin!

Còn nữa, đối phương còn mê cờ bạc!

"Vậy chúng ta có khả năng bắt được đối phương là ai không?"

Vệ Miên nhướng mày: "Có thể bắt được, nhưng sau đó thì sao ạ?"

Kim Chí Linh không nói gì cả.

Đúng vậy, bắt được rồi sau đó thì sao?

Ai có thể đảm bảo có lần một sẽ không có lần hai, có lần hai sẽ không có lần ba, huống chi còn chưa kết hôn đã phải đi bắt gian vậy tại sao còn phải kết hôn nữa, để sau này không ngừng bắt gian tiếp à?

Mà lúc Hách Đình Đình ly hôn còn bệnh tật đầy người, là mắc bệnh gì?

Tức quá nên sinh bệnh?

Kim Chí Linh cứ cảm thấy sẽ không đơn giản như thế.

Đợi Hách Đình Đình cúp máy rồi lại thấy sắc mặt của bạn thân nặng nề, thoạt nhìn còn hơi giận dữ.

"Sao thế?" Cô ta liếc mắt nhìn Vệ Miên.

Kim Chí Linh hơi dịu đi, ho nhẹ một tiếng: "Không có gì."

Nhưng nói xong câu này là cô ta lại hối hận, sao lại không có gì, có chuyện lớn là đằng khác.

Kim Chí Linh nâng mắt lên vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hách Đình Đình, cô ta không khỏi hơi trốn tránh.

"Đình Đình, vừa rồi Vệ Miên đã xem qua ngày kết hôn rồi, mấy ngày này đều không được lý tưởng cho lắm."

Hách Đình Đình sững sờ: "Đều xấu hết cả sao?"

Trên tờ giấy kia có đến ba ngày lận, vậy mà đều là ngày xấu hết á?

Trong một thoáng này, Kim Chí Linh đã nghĩ rất nhiều, cô ta nghĩ nếu Vệ Miên đã nói Phạm Tiểu Cương có nhân tình nhân ngãi ở bên ngoài vậy chắc chắn không phải người yên phận gì rồi.

Còn không bằng cô ta chú ý ở phương diện này hơn một chút, đến khi ấy tốt nhất có thể cho Hách Đình Đình chạm thẳng mặt, tuy rằng làm như vậy sẽ quá đả kích đến cô ta, nhưng tốt xấu gì bắt gian cũng bắt được cả đôi.

Nhưng cô ta lại nghĩ đến tính cách trong mắt không thể chứa một hạt cát kia của Hách Đình Đình, hơn nữa, cô ta vẫn luôn là người thẳng thắn hơn trong hai người họ, còn không bằng nói thẳng luôn cho rồi.

Kim Chí Linh hít một hơi thật sâu, lúc lại nâng mắt lên nhìn về phía Hách Đình Đình, ánh mắt của cô ta đã hoàn toàn khác hẳn với trước đó.

"Đình Đình, cậu nghe tớ nói này..."

Nên nghe cô ta nói thế nào đây, Kim Chí Linh lại kẹt đĩa tiếp...

Cô ta không khỏi nhìn về phía Vệ Miên với vẻ cầu cứu.

Vệ Miên cũng hơi tò mò về chuyện ngoại tình của Phạm Tiểu Cương, cô tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hách Đình Đình, cùng lúc đó, trong lòng thầm niệm chú.

Đợi một chữ cuối cùng được đọc xong thì trên đầu Hách Đình Đình đột nhiên xuất hiện một màn sương mù trắng.

Một lúc sau, sương mù trắng tản đi, hình ảnh mà Vệ Miên muốn nhìn dần dần hiện ra.

Trong một căn hộ nhỏ hai phòng có đồ trang trí hơi cũ kỹ, Hách Đình Đình đang ngồi trước bàn làm việc chấm bài tập về nhà.

Đột nhiên, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Hách Đình Đình không ngẩng đầu lên, giọng nói lại mang theo chút vẻ bất mãn.

"Đã bảo bao nhiêu lần rồi, lúc đang chấm bài tập về nhà đừng quấy rầy em."

Mỗi lần chấm bài tập về nhà cũng là lúc cô ta nóng nảy nhất, nhất là vừa rồi cô ta còn nhìn đọc bài kiểm tra tháng của một nam sinh có vấn đề về đầu óc ở trong lớp.

Bài làm quả thật như một đống cứt chó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận